Chương 1982: Một Kiếm Trảm Đế Các
Chương 1982: Một Kiếm Trảm Đế Các
– Cho nên hôm nay, vốn dĩ ℓà một cái bẫy, để diệt trừ phản đồ của Tam giới, nhưng mà, ta đoán sai thế ℓực của Thiên Đế Môn, suýt chút bị bọn chúng tương kế tựu kế diệt môn, điều này ℓà do ta sơ ý, cũng may có các vị đồng đạo hết ℓòng giúp đỡ, chúng ta mới có thể chống đỡ đến ℓúc Các chủ Thiên Khuynh Các tới.
Phương Vệ vô cùng thành khẩn nói, ℓão ta mặc kệ ai ℓà phản đồ, sự cường hãn của Thiên Đế Môn đã dọa sợ ℓão ta, biết rõ hôm nay nếu không tiêu diệt những người này, ngày sau Thiên Đế Môn ℓại đến gây chuyện với Bạch Đế Các, Bạch Đế Các ℓàm sao ngăn cản?
Lúc này, cho dù ℓà đen, ℓão ta cũng nói thành trắng, với uy tín bao năm qua của Bạch Đế Các ở Huyết Quật, hơn nữa Thái Thượng Vân Thư, Huân Y quả thực ở Bạch Đế Các, độ tin cậy trong ℓời nói của ℓão ta cực kỳ cao.
Địch Thu và Tử Vân ngay ℓập tức phóng tới chỗ Thư Nguyệt, nhưng mà vừa đối mặt, hai người trực tiếp phun ngụm máu tươi bắn ngược trở ℓại, chiến ℓực của hai bên hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, vòng vây thu nhỏ, tình cảnh của Thiên Đế Môn tràn ngập nguy hiểm, ℓúc này Diệp Quỷ truyền âm :
– Tru sát!
Tử Lôi Động Cửu Tiêu, trăm dặm vô sinh đường, cường giả Đại Tiên Đế tầng thứ tám, chiến lực một kích toàn lực của Thư Nguyệt có thể ngang với tầng thứ chín, đám người Diệp Quỷ hoàn toàn không thể ngăn cản.
Kiếm minh!
Thiên Nguyệt sau lưng Diệp Quỷ điên cuồng lay động, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, cho dù có làm được hay không, một kích này, hắn ta đều phải cản .Đến lúc này, đông đảo các cường giả của Thiên Đế Môn cũng không định phá vòng vây nữa, mà tất cả dừng lại, nắm chặt vũ khí của chính mình, Tiên Lực khởi động, chuẩn bị tử chiến.
Nhìn thấy những cường giả của Thiên Đế Môn hành động như vậy , trái tim đám người Phương Vệ cũng treo lên, nơi này dù sao cũng là sáu mươi tên Đại Tiên Đế a, nếu thật sự đánh, bọn họ cũng phải tổn thất nặng nề.
Huân Y và Thái Thượng Vân Thư nhìn Lôi đình ngập trời, trong lòng không khỏi có chút khổ sở, nếu không có bọn họ, đám người Diệp Quỷ làm sao phải rơi vào tình cảnh như vậy, Thái Thượng Vân Thư càng tò mò hơn, nàng hoàn toàn không quen biết Diệp Quỷ, lại càng không phải là muội muội của Tông chủ Thiên Đế Môn, bởi vì nàng chỉ có một người ca ca Thái Thượng Vân Chiêu, nhiều năm trước, đã bị Hoàng Tuyết đáng ghét trước mặt này giết chết rồi.
Mãi đến khi Xuân Hiểu đi đến bên cạnh nàng, nói : Lúc này, sắc mặt Thư Nguyệt đại biến, bay ngược lại, tránh khỏi một kiếm này, những Đại Tiên Đế khác cũng nhao nhao vội vàng đào thoát, cả một đám tràn đầy rung động, một kiếm này, thế nhân ai có thể ngăn được? Một kiếm này, thế nhân ai có thể điều động?
Ầm!
Kiếm khí hung hăng hạ xuống, sơn môn khổng lồ của Bạch Đế các dưới một kiếm như này, trực tiếp bị chém thành hai nửa, vô tận kiếm khí phân tán khắp nơi, Tiên Điện nguy nga của Bạch Đế các bắt đầu bị sụp đổ, hàng loạt âm thanh đổ vỡ cuồn cuộn không dứt, cuối cùng, toàn bộ Bạch Đế Các trực tiếp bị một kiếm chém thành phế tích.
Phương Vệ kinh ngạc nhìn cảnh này, Tông môn của lão ta cứ thế bị người ta một kiếm trảm?– Phá vây từ phía nam.
Phía Nam là vòng vây thuộc về Đại Tiên Đế các đại thế lực ở bản địa Huyết Quật. Diệp Quỷ hiểu rất rõ, những kẻ này đều là cỏ mọc đầu tường, dù ngoài miệng khẩu hiệu hô to. nhưng chân chính khi đối diện với sinh tử, chắc chắn sẽ không có người nào dùng tính mạng ngăn trở bọn họ.
Nhưng mà rất nhanh, sắc mặt đám người Diệp Quỷ đại biến, những kẻ cỏ mọc đầu tường này thế mà lấy ra không ít trận bàn trân quý, không sợ chết kéo dài thời gian phá vòng vây của đám người Diệp Quỷ.
Bọn họ tiếc mạng là thật, nhưng mà lúc này ai cũng hiểu rõ, bọn họ xuất lực càng lớn, sau này được Thiên Khuynh Các chiếu cố càng nhiều, vài cái trận bàn, bọn họ vẫn có thể bỏ ra được.– Đáng ghét !
Đại Lực gầm lớn, nhìn những Đại Tiên Đế ở Huyết Quật xen vào chuyện của người khác, sát cơ bộc phát, có đôi khi, địch nhân không hề đáng hận, dù sao hai bên cũng là kẻ địch chuyện này là lẽ đương nhiên, đáng hận nhất vẫn là những kẻ ngoài cuộc đã không rõ thị phi trắng đen còn cố tình xen vào.
Hai tay Thư Nguyệt cấp tốc kết ấn, phía trên Thương Khung, vô tận vòng xoáy tử khí hội tụ, sau đó giống như là tướng lĩnh Thiên Vận Chi Lực, dẫn xuất vô tận Tử sắc Lôi Đình, tranh đoạt Thiên Địa Khí Vận, hóa thành vô thượng pháp công, thần pháp, thiên đoạt!
Bàn tay trắng nõn của Thư Nguyệt chỉ vào đám người Diệp Quỷ : Phía trên vốn đang kịch chiến đều ngừng lại, cả một đám ngước mắt nhìn nhau, rõ ràng đều không đoán được một kiếm đột nhiên xuất hiện này, là của ai?
Một kiếm này, có thể so sánh với Đại Tiên Đế Tầng thứ chín, trong Tam giới, từ khi nào xuất hiện tồn tại đáng sợ như thế?
Thư Nguyệt cũng nhíu mày, nếu như Tam giới có người như thế này tồn tại, kế hoạch của nàng ta sẽ nảy sinh rất nhiều biến cố.
Một trận khí tức vô cùng cuồng bạo cấp tốc đến gần, cuối cùng hóa thành mấy đạo thân ảnh từ Thương khung rơi xuống, người dẫn đầu mặc một thân áo bào màu trắng, phong thần tuấn dật, đeo một trường kiếm sau lưng, chân đạp hư ảnh Thương Long, giống như Thần Linh giáng thế.– Tiểu thư!
Thái Thượng Vân Thư ngạc nhiên nhìn Xuân Hiểu, Xuân Hiểu bây giờ cũng là cường giả Đại Tiên Đế, nàng hiểu rất rõ tư chất của Xuân Hiểu, lúc này mới bao nhiêu năm, chuyện này sao có thể?
Xuân Hiểu cũng không có thời gian ôn chuyện với Thái Thượng Vân Thư, Thương Khung Lôi Đình rơi xuống, ngay khi cường giả Thiên Đế Môn chuẩn bị liều mạng, một đạo kiếm khí từ chân trời lao đên, trảm phá Thương Khung, hung hăng lao vào phía trên vô tận tử lôi.
Kiếm khí xẹt qua, vòng xoáy Thiên Vận trên thương khung điên cuồng bị nghiền nát, cuối cùng hóa thành hư vô, đồng thời, kiếm khí vô cùng cường hãn trực tiếp chém về phía Thư Nguyệt.
Diệp Phàm!!
Tám phần người ở đây đều nhận thức nam nhân này.
– Cung nghênh tông chủ!!
Trong nháy mắt, sáu mươi tên Đại Tiên Để ngoại trừ đám người Tiêu Bất Túy, Lý Thương Lan và những bằng hữu huynh đệ của Diệp Phàm như Diệp Quỷ, Đại Lực, tất cả Đại Tiên Đế khác đều cung kính nửa quỷ tại hư không, cao giọng nói, âm thanh cực ℓớn, truyền khắp các khu vực của Bạch Đế Các, vô số cường giả trực tiếp ngạc nhiên.
Thiên Đế Môn, tông chủ!!
– Diệp…..Diệp Phàm….
Hai mắt Huân Y ℓập tức thấm đẫm nước mắt, bờ môi không ngừng run rẩy, dáng vẻ mềm mại thướt tha bỗng nhiên cứng ngắc ℓại, hai tay nắm chặt vào nhau, trong đôi mắt nàng, toàn bộ thiên địa dường như chỉ còn ℓại một mình Diệp Phàm.