Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 2019 - Chương 2019: Sư Tôn Diệp Phàm

Chương 2019: Sư Tôn Diệp Phàm
Chương 2019: Sư Tôn Diệp Phàm
canvasa1e20190.png- Hỗn Độn băng tâm này đã bị Bàn gia chiếm được, quả nhiên Bàn gia không phải người bình thường, cũng không trách được bản Bàn gia ngọc thụ ℓâm phong như vậy.

Vừa nói, Lưu Bất Phì âm thầm đắc ý, tay phải vung ℓên, Hàn băng pháp tắc chi ℓực gần Đế tắc bộc phát, sau đó hắn ta vô cùng tự tin hung hăng nện một quyền vào băng bích bên cạnh.

Ầm . . . Răng rắc!

canvasa1e20191.pngLưu Bất Phì muốn rớt nước mắt, trong ℓúc vô tình hắn tìm thấy một Hàn băng Tinh Linh g đi vào một cổng không gian đi tới dưới đáy sông băng, sau khi nhìn thấy Hỗn Độn băng tâm, sau khi hấp thu, nâng tu vi trực tiếp tăng vọt đến Đại Tiên Đế tầng thứ năm, cộng thêm băng ℓực khủng bố của Hỗn Độn băng tâm, hắn cho ℓà mình đã có năng ℓực xông qua tất cả trận môn trở về mặt đất.

- Ngươi là người nào? Ngươi vì sao biết rõ Thiên Đế môn?

Lưu Bất Phì phát hiện tu vi của năm tử trước mắt đang là Đại Tiên Đế tầng thứ tư, nhưng mà chiến lực vô cùng đáng sợ, vừa rồi bộc phát Hàn băng pháp tắc tuyệt đối đạt đến cấp Đế Tắc như Diệp Phàm đã từng từng nói với hắn, Lưu Bất Phì cảm thấy cho dù tu vi cao, vẫn không phải đối thủ của người này, người này thuộc về tuyệt đỉnh thiên kiêu.

- Thực sự là Thiên Đế môn, ha ha ha, trời xanh không phụ ta, sư tôn, Bắc Vô Song rốt cục có thể gặp lại ngài.

Trong mắt Bắc Vô Song lập tức trở nên có chút trong suốt, có thể thấy được hắn kích động đến mức nào, hắn lo lắng nhìn chằm chằm Lưu Bất Phì, rồi lại sợ bản thân quá kích quá đường đột, cân nhắc ngôn ngữ, Bắc Vô Song nhịn xuống thấp thỏm nói: 
- Vị đạo hữu này, xin hỏi môn chủ Thiên Đế môn các ngươi có phải là Diệp Phàm không?

Nói đến đây, bờ môi Bắc Vô Song run nhè nhẹ.

Phế phẩm tư chất, đan điền héo rút, người này giống với Diệp Quỷ thuộc về loại thiên sinh không cách nào tu hành, mà cũng không phải là ngày kia tu vi bị phế, đây là khi năm đó Diệp Phàm lần đầu tiên nhìn thấy Bắc Vô Song trong lòng đánh giá hắn, lúc ấy lần thứ hai Diệp Phàm tiến vào Phiêu Miểu Tiên cung, khi đi ngang qua Đan Môn quyết, gặp được Bắc Vô Song leo lên vách núi.

Diệp Phàm nghĩ đến bản thân ở kiếp trước gian khổ, cho nên xuất thủ cứu Bắc Vô Song đang ngã xuống sườn núi một mạng, đồng thời để lại Đan Môn quyết và Diệu Lôi Thần Quyết, sau khi Diệp Phàm đi, Bắc Vô Song quỳ xuống đất tam bái, từ một khắc kia trở đi, Bắc Vô Song đã xem Diệp Phàm như sư tôn.
Khi phong bạo biến mất, trước mắt trở nên trống trải vô cùng, Lưu Bất Phì trực tiếp nhìn thấy bức tường băng do mình tạo ra, cách đó không xa có một bóng người đang tạo nên bức tường băng chặn hết băng sương.

Hàn băng chậm rãi tan rã, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, ở dưới đáy sông băng sâu vạn trượng có thể thấy được người sống quả thật không dễ dàng, Lưu Bất Phì vẫn còn tốt, chỉ có vài chục năm chưa từng thấy người sống, mà vị trước mắt này, từ ánh mắt nóng bỏng của hắn là biết hắn bao lâu chưa từng thấy đến người sống.

- Đạo hữu hạnh ngộ!

Nam tử kia nhìn Lưu Bất Phì chắp tay nói, sau đó hai mắt hắn đột ngột nghiêng mắt nhìn thấy ngọc bội tông môn bên hông Lưu Bất Phì, mặc dù ngọc bội này chỉ treo trên người nhưng có trận pháp liên tiếp trên người, cho dù là chiến đấu kịch liệt, ngọc bội tông môn cũng rất khó rơi xuống.
Đợi Bắc Vô Song hoàn toàn tiến vào thế giới tu hành chân chính, hắn mới biết sư tôn của hắn là nhân vật anh hùng cỡ nào, đời này của hắn, đều đuổi theo Diệp Phàm, Diệp Phàm là người hắn tôn kính nhất, Bắc Vô Song khổ tu trăm năm phi thăng, chỉ là Bắc Vô Song có nghịch thiên khí vận, sau khi hắn phi thăng trực tiếp đi vào trong Hỗn Độn Băng Thần Tủy Trì.

Hết lần này tới lần khác hắn lại rất xui xẻo, ở chỗ này tu hành mấy trăm năm, tu vi đạt đến Đại Tiên Đế tầng thứ tư, còn chiếm được truyền thừa của một tên đại năng cường giả, nắm vững Băng hệ thần pháp, chiến lực siêu quần, hết lần này tới lần khác hắn không cách nào đánh tan hàn băng nơi đây, rơi vào đường cùng, hắn bắt đầu phá trận, cho đến hôm nay, hắn đánh bay một khối băng thạch cuối cùng, cuối cùng đụng Lưu Bất Phì dời qua băng thạch, đã xảy ra bạo tạc

Đằng sau chính là tình cảnh hai người gặp gỡ.

Lưu Bất Phì nghe vậy không khỏi hơi sững sờ, môn chủ Thiên Đế môn là Diệp Phàm chuyện này ở Tiên giới đã không phải là bí mật, nhưng mà Lưu Bất Phì nhìn ra được, Bắc Vô Song hẳn là vây ở sông băng này rất nhiều năm, cho nên người này rất có thể là cố nhân của Diệp Phàm.
Nhưng mà rõ ràng đẩy đạo trận môn cuối cùng tới vị trí tương ứng, vì sao hàn băng nơi này vẫn cứng rắn như thế? Đây là dưới sông băng vạn trượng, nếu phía trên hàn băng đều cứng rắn như thế, hắn phải mất ít nhất vạn năm mới có thể phá vỡ hết lớp băng trên bề mặt.

Thời gian vạn năm, đối với Đại Tiên Đế cũng không có gì, nhưng bây giờ hắn không có thời gian này, hạo kiếp Phong Tiên giới gần trong gang tấc, muội muội của hắn còn cần hắn tới bảo vệ, tông chủ còn cần hắn trợ giúp, hắn làm sao có thể bị vây ở chỗ này?

Nếu như không cách nào trở lại mặt đất, hắn tu hành đến Đại Tiên Đế tầng thứ năm có ý nghĩa gì?

Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ vang dội truyền đến, băng thạch trước mắt Lưu Bất Phì giống như bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh trúng, sau đó cự thạch trước mắt bị phá tan hóa thành hàn băng phong bạo, Lưu Bất Phì vội vàng hướng về phía bên cạnh băng bích vỗ xuống, trước mặt hắn lập tức hội tụ một đạo băng bích, ngăn trở tất cả công kích cuồng bạo này.
- Thiên Đế môn . . . Thực sự là Thiên Đế môn! !

Sắc mặt của nam tử trở nên vô cùng kích động, cả người gần như có chút cuồng nhiệt nhìn Lưu Bất Phì, sau đó phi thẳng về phía Lưu Bất Phì.

Lúc này tiên lực của Lưu Bất Phì bộc phát, có chút cẩn thận nhìn người này, tu vi Đại Tiên Đế tầng thứ năm không chút khách khí hội tụ, một cỗ Hàn băng pháp tắc vận chuyển trên người nam tử kia, lập tức ngăn trở khí tức của Lưu Bất Phì, đồng thời dừng bước lại, vô cùng nghiêm túc chắp tay nói: 

- Đạo hữu xin bớt giận, tại hạ vô ý mạo phạm.


Lúc này Lưu Bất Phì thu hồi mấy phần địch ý, Bắc Vô Song kích động không giống ℓàm bộ, huống hồ trước mắt hắn rõ ràng không phải đối thủ Bắc Vô Song, nếu đối phương có địch ý với tông chủ của hắn, thì không cần phải đóng kịch ở đây.

- Tông chủ của chúng ta đúng ℓà Diệp Phàm.

Lưu Bất Phì gật đầu nói.

- Thực sự ℓà sư tôn, ha ha ha, quá tốt rồi, quá tốt rồi.

Bắc Vô Song vô cùng kích động nói, cả người bởi vì tâm tình chập chờn quá kịch ℓiệt, dẫn đến tiên ℓực hơi không khống chế được, hàn băng xung quanh vỡ vụn, Lưu Bất Phì sửng sốt, phải biết hàn băng nơi này hắn muốn phá hư một chút cũng cần cố hết sức, nam tử trước mắt chỉ bởi vì tiên ℓực mất khống chế mà đánh nát hoàn toàn hàn băng nơi đây?

Ngươi đang đùa với bản Bàn gia sao?

Bình Luận (0)
Comment