Chương 2160: Thạch Bài Cổ Quái
Chương 2160: Thạch Bài Cổ Quái
Này, ℓà gặp phải quỷ sao?
Vừa rồi hình thức bên trong hắn đều nắm chắc, ai có thể tưởng tượng một tu sĩ Động Hư Cảnh vậy mà đột nhiên bộc phát ra tốc độ khủng bố như thế.
Thần thức không ngừng đảo qua thì ℓông bản thân cũng bị mất, Hồ Tòng Dược ℓập tức khó thở muốn ℓạnh giọng nói một câu tên tặc ngoan này tất sát nhưng suy nghĩ một chút thì một người kề bên đều không có, nói ℓời này chẳng phải chính mình nghe sao?
Diệp Phàm đúng ra không định dùng tới Tinh Thần Tháp ℓàm phi thuyền, ℓần này việc Hồ Viễn cũng nhắc nhở Diệp Phàm. Mặc dù Tinh Thần Tháp không ít Thần Tính mẫn diệt nhưng bản chất hắn vẫn còn, tu sĩ kiến thức rộng một chút thì tùy tiện vẫn có thể nhận ra chỗ khác biệt của Tinh Thần Tháp.
Trước đó Ghi chép Vạn Giới căn bản chưa từng xưng hô Diệp Phàm là chủ nhân, nếu không phải là gặp được loại bảo vật đối với hắn có tác dụng cực lớn này thì con hàng này không trào phúng Diệp Phàm cũng là không tệ rồi.
Diệp Phàm nhìn không ra khác biệt của thạch bài, mặc dù hắn có chút năng lực khác hẳn với người thường, chỉ là không có con mắt nhìn ra những thứ không tầm thường, Ghi chép Vạn giới nói đây là đồ tốt thì tuyệt đối không kém được.
Lúc này Diệp Phàm hạ quạt xếp xuống:
- Loại thạch bài rác rưởi này ngươi cũng lấy ra bán, tu sĩ cấp thấp quả nhiên là tu sĩ cấp thấp.Đồng thời ở mặt trái quạt xếp là một bộ xuân cung đồ khá là mê người. Liễu Nhược Ngôn trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Phàm làm ra cây quạt, khuôn mặt không khỏi có chút phơn phớt hồng nhuận, âm thầm nghĩ người công tử này thật đúng là thú vị.
Thu hồi Phục Hồng và Lăng Hư Kiếm, Diệp Phàm mang theo Liễu Nhược Ngôn vừa đong vừa đưa đi vào, bên hông mang theo lệnh bài cướp đoạt của Hồ Viễn, giờ phút này Diệp Phàm chính là Hồ Viễn.
- Hồ công tử!
Một tiếng hô khẽ truyền đến, sau đó một lão giả xoay người đi tới, khắp khuôn mặt là sự cung kính nói.Đây là nữ tu có tướng mạo tương đối bình thường, bờ môi thật dày hợp với da thịt có chút đen, tu vi nàng ta là Động Hư Chi Cảnh, nữ tu trong quá trình đang tu hành đều sẽ hữu ý vô ý khiến mình trở nên càng thêm động người, nàng ta như thế trường cùng nhau, phàm trong nhân tính có cả lệch thượng đẳng, ngược lại bên trong tu sĩ cũng có cả xấu xí.
Phía trên quầy hàng trước người nữ tử có một thạch bài cổ điển, thạch bài ăn mòn tuế nguyệt phía dưới, đã đánh mất Thần Tính nguyên bản thoạt nhìn có chút thần bí, chỉ là cẩn thận xem kỹ rồi lại căn bản nhìn không ra đồ vật có cái gì hữu dụng.
Ghi chép Vạn giới trong thể nội Diệp Phàm không ngừng xao động, cái này là lần đầu tiên Ghi chép Vạn giới chủ động xao động.
- Chủ nhân, vật này đối với ta có tác dụng lớn.Diệp Phàm quét qua lão giả một chút, liếc thấy lệnh bài bên hông người này. Người này hẳn là tu sĩ quản sự phường thị này, khoảng cách nơi đây không xa Vạn Sơn Thành, hiển nhiên Hồ Viễn là khách quen chỗ này cho nên lão giả một chút liền có thể nhận ra được.
- Bản thiếu gia chỉ tùy ý nhìn, ngươi không cần chiêu đãi ta.
Diệp Phàm tùy ý nói, sau đó bắt đầu ra đáng đi dạo trong phường thị.
- Chậc chậc, rác rưởi!Diệp Phàm đứng ở trước quầy hàng của một tu sĩ lấy một loại đan dược kém ở trước mắt hắn xoi mói nói.
Nam tử kia nghe vậy sắc mặt lúc này đỏ bừng, cố nén lửa giận chắp tay nói:
- Hồ công tử nói phải.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một nụ cười khinh miệt, nhưng không có bất kỳ người nào cảm thấy Hồ Viễn trước mắt có chỗ nào không đúng. Không thể không nói, mặc dù Diệp Phàm đối với Hồ Viễn không phải hiểu rõ vô cùng, chỉ là xem từ tác phong Hồ Viễn cũng biết là một người không coi ai ra gì. Diệp Phàm không cần tận lực khắc họa giống Hồ Viễn nhiều, hắn chỉ cần mọi người tạm thời không nhìn ra hắn là hàng giả là được.Nếu không, lúc này có người thông báo cho Vạn Sơn Thành thì Diệp Phàm sẽ gánh chịu phong hiểm tương ứng.
Sở dĩ Diệp Phàm lại tới đây là vì mua một tấm bản đồ phụ cận. Dù sao Liễu Nhược Ngôn cũng là thị nữ Phong Đế Lâu, ngày bình thường cũng không có bao nhiêu thời gian tự do đi lại, đến nơi này Liễu Nhược Ngôn đã không biết nên hướng địa phương nào mà đi. Bọn họ chỉ biết đại khái phương hướng Phong Chủ Cố thổ nhưng dọc theo con đường này có địa phương nào nguy hiểm thì hai người Diệp Phàm cũng không biết.
Bên này một câu trào phúng, bên kia một phen cười nhạo, không ít tu sĩ đối với Diệp Phàm tức giận mà không dám nói gì. Tu sĩ bày quầy bán hàng ở chỗ này cơ bản cũng là tán tu, tu sĩ có quyền thế chân chính thì đã đi bên trong tòa thần thành kia mua bán bảo vật.
Một đường lung la lung lay đi đến chỗ sâu của phường thị, bước chân Diệp Phàm dừng lại đi tới một nữ tu ở phía trước.Một đường phi hành, Diệp Phàm cũng tìm được một căn cứ tu sĩ tiếp theo liền mang Liễu Nhược Ngôn bay xuống. Trên đường đi Diệp Phàm cũng hỏi thăm Liễu Nhược Ngôn vì sao người khác nhìn một chút liền có thể biết hắn là tán tu. Liễu Nhược Ngôn trả lời rất rõ ràng, phàm là tu sĩ cao đẳng đều nhất định đeo lệnh bài thế lực hoặc là gia tộc, cứ như vậy người khác cũng có thể rất dễ dàng biết rõ hắn là người gia tộc nào.
Đương nhiên, cái này cũng khó mà tránh khỏi một số tán tu giết người cướp của sau đó giả mạo một số thiên kiêu tông môn, loại sự tình này ở Tinh Hỏa Thần Vực là vô cùng phổ biến. Trong số tán tu không phải không có người tài ba cho nên việc rất nhiều đời sau đại thế lực du lịch bên ngoài phách lối quá mức nên bị giết chỗ nào cũng có.
Bị phát hiện giả mạo người khác tự nhiên là bị thế lực truy sát không chết không thôi, chỉ là bên trong tu sĩ rất nhiều kẻ liều mạng, một số cái gọi là đủ loại khác biệt quy củ cũng chỉ có thể trói buộc người tầm thường. Người có năng lực chân chính, căn bản đều không quan tâm cái gì là tu sĩ cao đẳng, tu sĩ cấp thấp.
Diệp Phàm dịch dung chính mình thành hình dáng Hồ Viễn, trong tay cầm một cái quạt xếp, phía trên quạt xếp có khắc sáu chữ cái lớn: Vạn Sơn Thành Hồ Đại Thiếu.
Nữ tu kia nghe vậy cũng không có quá nhiều chấn động, đôi mắt đạm mạc nhìn Diệp Phàm một chút, đạm thanh nói:
- Hồ công tử cảm thấy đồ vật tại hạ bẩn mắt ngươi, Hồ công tử ℓiền không nhìn ℓà được.