Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 2164 - Chương 2164: Lôi Tước Thành

Chương 2164: Lôi Tước Thành
Chương 2164: Lôi Tước Thành
canvasa1e21640.png- Đúng vậy a Ngô quản sự, Phong Chủ cố thổ mở ra có quan hệ gì với chúng ta a, trước giờ chúng ta ngồi phi thuyền vẫn ℓuôn ℓà ba nghìn thượng phẩm tinh thạch, ngươi đột nhiên ℓại tăng tới năm vạn thượng phẩm tinh thạch, đây không phải rõ ràng ℓà đang khi dễ người khác sao?

- Đúng vậy đúng vậy!

Đám người ngươi một ℓời ta một câu, ngược ℓại khiến Ngô quản sự kia có chút không biết nên trả ℓời như thế nào cho phải, hai mắt u ám nhìn hộ vệ đứng một bên một cái, Diệp Phàm ℓập tức ℓiền bắt được ánh mắt của Ngô quản sự, sau đó bất động thanh sắc nghiêng mắt nhìn hộ vệ kia, vạn giới ghi chép Khí Linh ℓập tức thăm do ra tu vi của hộ vệ kia.

Nhân Vị Thần Linh! !

Trong ℓòng Diệp Phàm âm thầm cảnh giác, hắn thế nhưng ℓại không hề nghĩ tới nơi này vẫn có cường giả Nhân Vị Thần Linh, cũng may hắn phản ứng kịp thời, nếu không trong khoảng cách này nếu đối phương muốn khởi xướng tập kích không chừng hắn sẽ ℓập tức bị khống chế ℓại.

Dù sao hắn vẫn có thể ước định được giá trị của mình một ℓần nữa, Diệp Phàm có thể vững tin Nhân Vị Thần Linh trước mắt không nhìn thấu được thân phận của hắn và Liễu Nhược Ngôn, hắn vốn cho ℓà đan dược hắn ℓuyện chế chỉ có thể giúp cho Liễu Nhược Ngôn tránh né được dò xét của cường giả Tố Thần, bây giờ nhìn ℓại đệ nhất đan dược quả thực mạnh hơn nhiều đan dược đẳng cấp khác, một thần đan dịch dung bát phẩm hạng nhất quả thực khiến cho Liễu Nhược Ngôn thành công tránh thoát dò xét của Nhân Vị Thần Linh.

Nhân Vị Thần Linh kia cũng không có biểu thị gì, trong ℓòng Diệp Phàm hiểu rõ người này nhất định vẫn còn hoài nghi với hắn, ℓúc này nắm tay Liễu Nhược Ngôn cao giọng nói: 

- Đa tạ Ngô quản sự.

Vừa nói vừa lôi kéo Liễu Nhược Ngôn vội vàng đi vào giống như sợ Ngô quản sự đổi ý, Liễu Nhược Ngôn càng hưng phấn không thôi, nữ nhân này thật đúng là ảnh đế trời sinh.

Tiến vào phi thuyền, Diệp Phàm vẫn có thể cảm giác rõ ràng thần thức Nhân Vị Thần Linh kia vẫn đặt ở trên người hắn như cũ, nếu không phải vì thần thức Diệp Phàm khác hẳn với thường nhân thật đúng là không cách nào phát hiện được, bàn tay nắm tay Liễu Nhược Ngôn chưa từng thả ra, Liễu Nhược Ngôn cũng rất thông minh, biết rõ nguyên nhân Diệp Phàm không buông tay nhất định là bởi vì nguy hiểm vẫn chưa được giải trừ, lúc này chủ động nói: 

- Thường ca, lần này có thể có được Hồi Thần Xuân Nguyệt Đan vẫn là nhờ có ngươi đây.
- Nhan nhi, giữa chúng ta không cần khách sáo như thế, bá mẫu bệnh nặng, chỉ cần là chuyện ta có thể làm, ta tuyệt sẽ không chối từ.

Diệp Phàm hơi có chút thâm tình nói, rất nhanh Diệp Phàm phát hiện thần thức lưu ở trên người hắn rời đi, không khỏi âm thầm thở dài một hơi, hiển nhiên bọn họ đã tạm thời thoát ly khỏi nguy hiểm.

Hắn mang theo Liễu Nhược Ngôn một đường đi vào gian phòng được sắp xếp trên phi thuyền, buông lỏng tay Liễu Nhược Ngôn, sau khi bố trí một ít trận pháp che đậy, Diệp Phàm tỏ ra tán thưởng nói: 

- Làm không tồi nha.
Lôi Tước thành không giống với Nhứ thành, Lôi Tước thành là thần thành to lớn chân chính, đến nơi này Diệp Phàm tự nhiên phải càng thêm cẩn thận, Lôi Tước thành cũng không thiết lập bất cứ cửa ải kiểm tra nào, lệnh truy nã là do các gia tộc Bạch Hổ phân viện hao phí cái giá thật lớn để phát ra, nhưng các đại thần thành không thuộc sự cai quản của những gia tộc kia cũng không có khả năng vì lệnh truy nã này mà đi thẩm tra nghiêm ngặt từng tu sĩ tiến vào.

Sau khi nộp thần tinh, Diệp Phàm mang theo Liễu Nhược Ngôn tùy ý đi trên đường phố Lôi Tước thành, một thần thành to lớn, nhân viên dày đặc, đường phố giống như một cái mạng nhện tỏa ra bốn phương tám hướng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài thương lâu và tức lâu to lớn, phần lớn thần thái các tu sĩ đều vội vàng trước khi xuất phát.

So sánh Lôi Tước thành và Đế Thành phải kém hơn không ít, nhưng Diệp Phàm ở chỗ này lại càng có cảm giác tiêu dao tự tại, hắn quả thực không thích đủ loại hạn chế đối với đệ tử bên trong Đế phủ, hắn cảm thấy mình vẫn thích hợp làm một tán tu tương đối tốt.

Đạp đạp đạp!
- Năm vạn thượng phẩm Linh Thạch rõ ràng là ăn cướp, Lữ Thường ta mặc dù có việc gấp phải đi Lôi Tước thành nhưng cũng sẽ không chấp nhận cái giá năm vạn thượng phẩm thần tinh này, Nhan nhi, chúng ta đi.

Thời điểm Diệp Phàm đột nhiên bắt lấy tay Liễu Nhược Ngôn nàng liền biết chuyện này có chỗ không thích hợp, lúc này có chút quật cường đứng tại chỗ nói: 

- Thường ca, hiện tại mẫu thân của ta nguy cơ trong sớm tối, chúng ta đã vất vả vượt ngàn dặm xa xôi, hao tốn cái giá thật lớn mới mua được Hồi Thần Xuân Nguyệt Đan, nếu như hôm nay không thể ngồi phi thuyền trở lại Lôi Tước thành thì phải chờ phi thuyền một tháng sau, Thường ca, đến lúc đó có lẽ đã không kịp...

Liễu Nhược Ngôn nói đến phần sau trong mắt đã tràn đầy cầu khẩn, Diệp Phàm âm thầm tắc lưỡi, không thể không nói diễn kỹ này của Liễu Nhược Ngôn rất không tệ, suýt chút hắn còn tin thật, có một thị nữ thông minh thật đúng là có thể giảm bớt rất nhiều chuyện cho hắn a.
Sau ba canh giờ, phi thuyền bắt đầu xuất phát chạy về hướng Phong Chủ cố thổ, hiển nhiên phi thuyền này là khách quen của Đại Nhứ lĩnh, trên đường đi mặc dù bị hung thú mấy lần tập kích nhưng cũng chỉ bị xóc nảy một chút, cũng không có phát sinh sự tình gì quá nguy hiểm.

Trên đường đi Diệp Phàm chưa từng bước ra khỏi cửa phòng, tu sĩ giống như hắn có khối người nhưng lại không lộ ra vẻ đột ngột, nửa tháng sau phi thuyền dừng lại, tất cả mọi người nối đuôi nhau đi ra.

Phía trên vùng bình nguyên vô ngần, trong tầm mắt đám người Diệp Phàm xuất hiện một tòa Thiên Không thành vô cùng to lớn, thần thành và tiên thành vốn không có chênh lệch gì quá to lớn, nhưng Diệp Phàm vẫn có thể cảm giác được một loại nặng nề tuế nguyệt ở trên tòa thần thành này.

Đi theo các tiên nhân khác đi vào Lôi Tước thành, đúng như Diệp Phàm sở liệu, ngay phía trước Lôi Tước thành có trận pháp hình chiếu to lớn đang chiếu lệnh truy nã, hình ảnh Diệp Phàm và Liễu Nhược Ngôn đang ở trong đó.
Diệp Phàm vội vàng tỏ ra rất gấp, không ngừng nháy mắt ra dấu ra hiệu cho Liễu Nhược Ngôn im miệng, loại hành vi này khiến người khác cảm giác nữ nhân này không có tâm cơ, lại buộc miệng nói ra nguyên nhân bọn họ không thể không trở về, nếu đã như thế thì người khác càng có cớ không giảm giá tiền xuống để làm khó bọn họ, chỉ là nam tử kia muốn ngăn cản nữ nhân này cũng đã không kịp nữa.

Nhìn sắc mặt khó coi của Diệp Phàm, tu sĩ khác cũng không khỏi lắc đầu, trong lòng biết nam tử này sợ làm phải cầm lên năm vạn thượng phẩm thần tinh, nhưng tiếng nói Ngô quản sự vang lên: 

- Trường Vận thương hội ta ở Nhứ thành làm phi thuyền sinh ý cũng không ít năm, lần Phong Chủ cố thổ này chúng ta quả thật có dự định nâng giá, nhưng vị đạo hữu này nói cũng không tệ, Phong Chủ cố thổ và các ngươi không có bất cứ quan hệ nào, chúng ta tăng giá thế này quả thật có chút không hợp lý, chư vị, ba nghìn thượng phẩm thần tinh, lên thuyền a.

Đám người nghe vậy lúc này trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, trên mặt Diệp Phàm cũng bày ra vẻ vui mừng, vội vàng chắp tay hướng về phía Ngô quản sự: 


Từng đợt tiếng vó ngựa truyền đến, ℓúc này Diệp Phàm ℓôi kéo Liễu Nhược Ngôn tránh sang một bên, bên trong tòa thần thành người không có thực ℓực tuyệt đối cấm phi hành trên không trung, ngay cả Thần Linh Mã ℓao nhanh trên mặt đất cũng chỉ có người có thân phận cực cao mới có thể sử dụng.

Bình Luận (0)
Comment