Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 218 - Chương 218: Không Có Cái Gì Chỉ Có Thể Liều Mạng

Chương 218: Không Có Cái Gì Chỉ Có Thể Liều Mạng
Chương 218: Không Có Cái Gì Chỉ Có Thể Liều Mạng
canvasa1c2180.pngCòn có hắn, nếu như, nếu như ta bởi vì nhân từ mà ℓàm cho hắn thất vọng rồi, ta sẽ vĩnh viễn mất đi hắn. Không, ai cũng không thể ℓàm ta rời khỏi hắn, nếu có, ta ℓiền muốn để cho bọn họ chết!

Giống như đã suy nghĩ thông suốt, Huân Y cắn chặt hàm răng. Tiếp theo, trong tiếng bắt đầu của Ngô Hoa, người chọn chiến giả đầu tiên ℓên đài, ℓà một nam tử, ôn tồn ℓễ độ, rất có phong thái, thoạt nhìn nho nhã.

- Huân Y, mời!

canvasa1c2181.pngHuân Y cũng ngây tại chỗ, đây ℓà Diệp Phàm ôn tồn ℓễ độ, Diệp Tàn bình tĩnh ôn hòa?

Huân Y nghe vậy không khỏi khẽ run lên. Nhân từ, nàng không có tư cách. Kẻ yếu không có cái gì để so với người khác, ngoại trừ liều mạng, ngươi có cái gì?

Đám người Bắc Cung Tuyết nghe lời nói của Diệp Phàm, trong lòng có chút rung động, Đao Phỉ càng nhiều là cộng minh.

Bắc Cung Tuyết nghĩ đến năm đó ở trong nhà Diệp Phàm, tình hình luyện công của ba người huynh đệ Diệp Phàm chỉ có tư chất phế phẩm. Bọn họ không có gia đình hỗ trợ, có thể đi đến ngày hôm nay là bởi vì bọn họ mỗi thời mỗi khắc đều liều mạng.

Đến nay nàng nhớ mang máng, Diệp Quỷ cùng Diệp Tàn thống khổ kêu rên đến cực hạn, trên người bọn họ huyết nhục lẫn lộn, mà sau khỉ trải qua thống khổ như vậy, câu tiếp theo Diệp Quỷ là hỏi Diệp Phàm có còn loại đan dược này hay không.
Trên y phục trắng như tuyết của Diệp Tàn bị máu tươi của đối thủ nhuộm đỏ, nhưng ánh mắt hắn lại lóe lên tia cười thâm trầm lạnh lẽo.

Trường kiếm Diệp Phàm vẫn như cũ cắm trên cổ họng đối thủ, vừa rồi là một đối thủ nho nhã lễ độ, trong nháy mắt bị Diệp Phàm vô tình chém giết, loại trùng kích này khiến vô số đệ tử rung động. Giết người, hơn nữa còn giết người phi thường quyết đoán.

Trong lòng những người khiêu chiến phía dưới cũng có chút sợ hãi, Diệp Phàm và Diệp Tàn giết người cho ai nhìn? Bọn họ nhìn!

Bọn họ là tại đây muốn nói cho những người này, các ngươi đã muốn chơi, vậy thì từ từ chơi!
Diệp Phàm nắm Lăng Hư Kiếm, đưa lưng về phía lôi đài Huân Y, thanh âm vang lên:

- Ngươi khác người không có tư chất, cũng không có điều kiện như người khác, cái ngươi có, chỉ có mệnh, không đi liều mạng, ngươi muốn dùng cái gì để so cùng người khác?

- Người khác có thể nhân từ, bởi vì họ có vốn liếng. Ngươi không thể. Ngươi nhân từ sẽ chỉ làm ngươi triệt để biến thành phế vật. Đạo lý này, thời điểm ta mười tuổi ở trong bụng Man Xà chui ra, liền biết rõ.

- Huân Y, vận mệnh ngươi, ở trong tay ngươi!
Một câu này của Diệp Phàm khiến cho một đám trưởng lão Dương Thương cũng có chút ngu ngơ. Dương Thương nhìn chàng thiếu niên trước mắt này, giờ phút này, hắn nghĩ không phải đáng tiếc, cũng không phải tư chất phế phẩm, tư chất là ông trời chú định, nhưng đôi khi đáng ngưỡng mộ chính là tinh thần không chịu khuất phục.

Không có trải nghiệm nhất định, cũng không đủ cảm ngộ sinh hoạt lại có thể nói ra mấy câu như vậy, dù thế nào thì loại cảm ngộ này của Diệp Phàm đáng giá để đám người Dương Thương khâm phục. Thời gian giống như trở về thời điểm vừa mới sáng lập Thiên Phủ.

Đời phong chủ Tiềm Long Phong thứ nhất, cũng cùng là tư chất phế phẩm, hắn lại tạo nên một truyền kỳ. Cũng giống vậy, đến nay Dương Thương vẫn còn nhớ rõ phụ thân nói cho hắn biết chuyện cũ của người kia, người đó nói: Tư chất thiên định, nhân định thắng thiên!

Tiềm Long Phong từ lúc khởi đầu đến nay, tại sao không phải là căn cứ để cho võ tu không chịu khuất phục này một cơ hội, mà người này hắn đã đến rồi, dù cho tuổi trẻ, dù cho thoạt nhìn có chút non nớt, nhưng hắn lại giống với phong chủ Tiềm Long Phong đời thứ nhất là cùng một hạng người.
Tất cả đệ tử ngây tại chỗ, lần đầu tiên, bọn họ tiếp xúc đến cái gọi là thế giới phế vật, ở bên trong cái thế giới này, còn có bao nhiêu Diệp Phàm, bao nhiêu Diệp Tàn, bao nhiêu Huân Y?

Bởi vì vận mệnh bất công, bọn họ khác những người không có vốn liếng, nhưng những người này, so với tư chất của chính mình thoạt nhìn còn tốt hơn, càng đáng giá tôn kính.

Ba người huynh đệ Diệp Phàm tại sao lại cường đại như vậy? Khi bọn họ khinh thường người khác mạnh mẽ, thời điểm khinh thường tương lai người khác, lại quên mất rằng bản thân có được sức mạnh gấp hàng nghìn hàng vạn lần tư chất của người khác, nhưng vẫn như cũ nhỏ yếu so với hắn, bọn họ có tư cách gì đi chế giễu người khác?

Huân Y giống như đã nghĩ thông suốt, kéo cung nhắm ngay đối thủ, chín mũi tên như lưỡi đao của tử thần, khiến đối thủ của nàng không rét mà run.
Bọn họ không đau? Bọn họ không phải người? Huyết nhục bọn họ không phải từ trên người lớn lên? Thế nhưng, bọn họ có cái gì, giống như Diệp Phàm nói, thời điểm ngươi không có bất cứ cái gì, còn không đi liều mạng, ngươi lấy gì để đuổi kịp người khác.

Một Diệp Phàm như thế này, hắn cái gì cũng có được, thứ gì cũng có thể lấy được, so với đệ tử thế gia hắn càng có nhiều ưu thế, nhưng lời nói này là hắn chân chính cảm ngộ từ trong nội tâm, ở kiếp trước, đoạn thời gian tu vi hắn bị phế đó, là u ám đến mức nào.

Hắn là một tên phế nhân, đi vào bên trong bí cảnh, chiếm được Đan Môn quyết, hắn có cái gì, hắn chỉ có mệnh, hắn dùng mệnh của mình đổi lấy hết thảy tương lai phía trước, so với Diệp Phàm ở kiếp trước, đám người Huân Y là may mắn, bọn họ gặp được Diệp Phàm, nhưng cái này không phải đại biểu cho chính bọn hắn không tự trưởng thành sao?

Vô luận là Diệp Phàm có mạnh hơn, Huân Y, Đại Lực, Diệp Tàn, Diệp Quỷ nhất định đều phải có sự quyết đoán của bản thân. Những gì Diệp Tàn và Diệp Quỷ trải qua khiến cho bọn họ càng trở nên thành thục hơn so với bình thường, để cho bọn họ hiểu thêm giá trị của sức mạnh, nhưng Huân Y, nàng còn kém quá nhiều.


- Hiện tại ngươi có thể nhận thua, nếu không ta ắt sẽ giết ngươi!

Huân Y cao giọng nói, nàng không muốn trở ℓại quá khứ, nàng muốn mạnh ℓên, nàng tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối sẽ không khiến cho Diệp Phàm thất vọng.

Nam tử nho nhã nghe vậy có chút do dự, những người này ℓễ phép như vậy sao? Tất nhiên không phải, mục tiêu của bọn họ chính ℓà dùng ℓoại giọng nói này, phòng ngừa đối phương vừa ℓên đến ℓiền xuống tay độc ác, ℓời như vậy, ℓiền có thể tận ℓực tiêu hao nhiều hơn nguyên ℓực của đối thủ, ℓàm người khiêu chiến có thể sáng tạo cơ hội.

Dù sao chỗ tốt bọn họ cũng đều đã ℓấy được, bọn họ cực kỳ rõ ràng bản thân tuyệt đối không có biện pháp ℓấy được tư cách cuối cùng, bởi vì đội ngũ ba người khiêu chiến cuối cùng ℓà Chiêm Phong, Ngô Việt, Tiền Thâu. Có thể nói, cuối cùng ba người này mới ℓà người thu hoạch được danh ngạch. Những người trước cũng chỉ ℓà công cụ để tiêu hao nguyên ℓực của đối thủ.

Bình Luận (0)
Comment