Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 2186 - Chương 2186: Sở Đạo Hữu Thiện Lương

Chương 2186: Sở Đạo Hữu Thiện Lương
Chương 2186: Sở Đạo Hữu Thiện Lương
canvasa1e21860.png- Ngươi nghĩ như thế nào?

Lưu Tử Ám thậm chí đã quên đi sự tình Vũ Thanh Thu, tất cả ℓực chú ý đều đặt ở trên bản đồ trong tay Diệp Phàm.

Tất nhiên Diệp Phàm ℓấy ra vật này ở trước mặt mọi người tự nhiên có mục đích bản thân, mà người này một mực chưa từng rời khỏi Vô Nhai Thành cũng tất nhiên ℓà có sở cầu.

canvasa1e21861.pngVũ Thanh Thu vội vàng nói, vật này xuất hiện có thể nói khiến cho tình cảnh của Vũ Thanh Thu có cơ hội chuyển biến, nếu không nàng chắc chắn chạy không thoát vận mệnh bị Lưu Tử Ám cưỡng ép chiếm hữu.

- Mấy vị đạo hữu này hiểu Sở Phong Vân ta, càng là tri kỷ Sở Phong Vân ta, các ngươi không cần trả bất kỳ giá nào đều có thể đi theo ta tiến về đáy Vô Nhai Giang.

Diệp Phàm khá là dứt khoát nói, hắn một chút liền có thể nhìn ra mấy người kia là không có thực lực nên đều không gánh nổi Thần Giới, trên người bọn họ căn bản không có lợi gì để lấy nên dứt khoát rộng lượng nói. Trong lúc nhất thời, khắp khuôn mặt tu sĩ nói lời hữu ích cho Diệp Phàm đều là kích động, lời nói nịnh nọt Diệp Phàm cuồn cuộn không dứt, một đám Tố Thần tu sĩ cùng nhau nịnh nọt Dục Thần tu sĩ, điều này thật đúng là xưa nay chưa từng có, sau này cũng không còn ai.

- Sở đạo hữu làm người thật là đại nghĩa, chúng ta vô cùng kính nể.

- Ai, quá khen rồi, quá khen rồi.
Lúc này Diệp Phàm chắp tay cười rạng rỡ, phảng phất như hắn thật là đại nghĩa chi sĩ.

- Ân của Sở đạo hữu chúng ta sẽ nhớ kỹ. Chúng ta tu hành nhiều năm như vậy chưa bao giờ thấy qua người hiệp can nghĩa đảm như Sở đạo hữu vậy, chúng ta bội phục sát đất.

- Ai nha, chưa nói tới hiệp can nghĩa đảm, chỉ là tâm địa tốt một chút, ta vẫn luôn là người như vậy, ưu ái, ưu ái.

Người nào đó tiếp lấy mà nói khoác không biết ngượng, một phen ngươi nói ta đi đủ loại lời nói khách khí, quả thực khiến cho một số tu sĩ có thực lực mạnh mẽ im lặng. Những tu sĩ này đương nhiên sẽ không bỏ xuống mặt mũi mà lấy lòng một Dục Thần tu sĩ, huống chi bọn họ rất rõ ràng, coi như bọn họ bỏ xuống mặt mũi thì vị hiệp can nghĩa đảm Sở Phong Vân trước mắt này cũng sẽ không tùy tiện để cho bọn họ thuận lợi tiến vào không gian thông đạo.
Diệp Phàm cười tủm tỉm khoát tay.

- Có thể gặp gỡ cùng Sở đạo hữu đúng là phúc phận của chúng ta, sau này Sở đạo hữu chính là kết bái chi giao với bôi Vân Long ta, ai dám động đến Sở đạo hữu, ta là người đầu tiên không cho phép.

Một tên Bát giai Dục Thần nói khoác mà không biết ngượng, Diệp Phàm có chút im lặng nhìn con hàng này. Tu vi thế này thì lão làm sao cũng dám hùng biện tỏa sáng như vậy?

- Ai, người hiểu ta, các vị đạo hữu à, xác thực bản thân ta chính là quá thiện lương.
- Ai cũng biết đáy Vô Nhai Giang có lưu lại đại năng động phủ, ha ha, nếu ta dùng bản đồ này một thân một mình rời khỏi Vô Nhai Ám Đáy, cái động phủ bảo vật kia chính là của một mình ta, đổi thành bất kỳ một tu sĩ nào cũng không ngốc đến nỗi chia sẻ cơ hội này cho người khác.

Chỉ là Sở Phong Vân ta trong lòng có nhân nghĩa, ta không muốn các vị đạo hữu bị vây ở Vô Nhai Ám Đáy này rồi để mất đi cơ hội vấn đỉnh đại đạo, mỗi lần nhớ tới những điều này ta quả nhiên đau thấu tim gan.

Lời này nói đến nửa sau, đông đảo tu sĩ trước mắt cũng hiểu con hàng này là cái tính tình gì, đây là điển hình của loại không biết xấu hổ đến cực điểm. Chỉ là vẫn có tu sĩ ứng hợp với Diệp Phàm như cũ:

- Sở đạo hữu nói phải, Sở đạo hữu trong lòng nhân từ, chúng ta không bì kịp.
Những tu sĩ nịnh nọt Diệp Phàm kia cũng là trên tay không có tài nguyên, Thần Giới đều bị đoạt nên cho dù Diệp Phàm đưa ra yêu cầu gì bọn họ đều không có biện pháp nào thỏa mãn, rơi vào đường cùng tự nhiên đành phải làm tôn tử.

Mặc kệ trong quá trình này Diệp Phàm biểu hiện không biết xấu hổ cỡ nào thì Diệp Phàm có làm được một chút, những tu sĩ không có tài nguyên này toàn bộ cơ hồ đứng ở bên phía Diệp Phàm, chí ít Diệp Phàm đã không có nỗi lo về sau sẽ bị vây công, vì sao nói như vậy? Bởi vì những người này rất rõ ràng, Diệp Phàm đồng ý để cho bọn họ tiến vào thông đạo thông hướng ngoại giới mà không cần bất kỳ thù lao nào. Nếu những người khác có được địa đồ trong tay Diệp Phàm thì họ cũng sẽ không để cho bọn họ tiến vào trong thông đạo miễn phí.

Bản đồ này ở trong tay Diệp Phàm tốt hơn là ở trong tay đợi một đám cường giả Lưu Tử Ám, đã rất rõ ràng rồi. Về phần bản thân bọn hắn cướp đoạt thì càng không cần nghĩ, bọn họ nếu có bản sự ở trước mặt nhiều cường giả như vậy cướp được địa đồ đồng thời giữ được địa đồ thì Thần Giới như thế nào lại bị người khác cướp đi.

Diệp Phàm vừa ra cách như vậy trong lúc vô tình đã kéo đến không ít minh hữu cho mình, đối với Diệp Phàm mà nói thì hắn căn bản không có tổn thất cái gì. Những tu sĩ không có Thần Giới này vốn là không cách nào cho Diệp Phàm bất cứ tài nguyên gì, ngược lại nếu như Diệp Phàm ép buộc bọn họ bỏ ra tài nguyên thì vì ra ngoài những người này ngược lại sẽ bí quá hóa liều.
Diệp Phàm từ trước tới nay đối với tình người đều nhìn thấu triệt để, một nháo kịch bình thường như vậy liền đến hồi khách sáo một phen. Diệp Phàm biến tai họa ngầm thành trợ lực cho bản thân.

- Trừ những đạo hữu biết ta ra thì đạo hữu khác muốn đi vào bên trong đồng đạo vẫn còn cần bỏ ra một chút đại giới. Dù sao tại hạ từ bỏ cơ hội độc chiếm bảo vật trong động phủ để cho tất cả mọi người thoát ra, tin tưởng rằng các vị đạo hữu cũng sẽ không không hiểu tại hạ.

Diệp Phàm bắt đầu dùng lời đề dẫn dụ đến vấn đề chính:

- Yên tâm, ta cũng không phải loại người tham lam kia, chỉ cần một đóa Thần Tắc Bạch Liên thì liền có thể có được một chỗ.
Trước đó tất cả mọi người không thể đi ra ngoài, Lưu Tử Ám có thể động thủ đối với nàng nhưng bây giờ không giống nhau. Thời điểm mọi người có thể ra ngoài coi như cho Lưu Tử Ám một trăm lá gan hắn cũng không dám động vào Vũ Thanh Thu nửa phần. Bởi vì Vũ Thanh Thu là Long Tộc sau đó càng là Thần Sư Thanh Long Phân viện, chỉ cần Lưu Tử Ám động vào nàng ở chỗ này thì trừ phi Lưu Tử Ám có thể giết tất cả mọi người nơi này nếu không một khi chuyện này bị Thanh Long Phân viện biết rõ, không nghi ngờ gì Lưu Tử Ám hắn phải chết.

Diệp Phàm mặc dù không có hảo cảm đối với Vũ Thanh Thu, chỉ là vấn đề này của nàng Diệp Phàm cực kỳ ưa thích nên đương nhiên là hắn có điều kiện. Hắn không muốn bị vây lưu đoạt xá dưới đại năng động phủ là một chuyện, nhưng muốn dẫn những người này rời đi hắn cũng sẽ không ngốc đến nỗi không muốn chiếm lợi tốt.

- Các vị đạo hữu đều biết có vật này chúng ta liền có thể mở ra thông đạo thông hướng ngoại giới. Mà cái lối đi này không có bất kỳ hạn chế nào đối với số lượng người, đổi cách nói một chút thì chúng ta đều có thể chạy khỏi Vô Nhai Ám Đáy.

Diệp Phàm không chút hoang mang nói:


Dựa vào …

Trong ℓòng chờ một đám tu sĩ Lưu Tử Ám ℓập tức chửi mẹ, một đóa Thần Tắc Bạch Liên, ngươi mẹ nó thực có can đảm nói mình không phải ℓà người tham ℓam.

Bình Luận (0)
Comment