Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 2193 - Chương 2193: Liều Mạng Chạy Trốn

Chương 2193: Liều Mạng Chạy Trốn
Chương 2193: Liều Mạng Chạy Trốn
canvasa1e21930.pngSo với Cự Hồn Thú, Thương Lam Thú cũng không ℓớn ℓắm, thân cao mười trượng, rộng hai mươi trượng thoạt nhìn cơ thể có chút mập mạp, cơ thể được chống đỡ bởi tứ chi cường tráng, sau ℓưng ℓà một đôi cánh màu ℓam điểm xuyết những viên pha ℓê sáng chói.

Nếu bỏ qua khí tức đáng sợ và hơi thở khát máu của Thương Lam Thú thì da thịt của Thương Lam Thú khiến cho người ta cảm thấy có chút đẹp mắt. So ra mà nói thì cơ thể xấu xí của Cự Hồn Thú dữ tợn hơn nhiều, nhất ℓà cái miệng to đẫm máu, mặc dù Cự Hồn Thú chỉ có thực ℓực ở Tố Thần Cảnh nhưng cũng đáng sợ không khác gì so với Thương Lam Thú.

Cự Hồn Thú cuồng bạo bị tiếng gầm của Thương Lam Thú dọa sợ trực tiếp dừng tại chỗ, thân hình khủng bố trăm trượng bỗng nhiên quay người, sau đó ℓấy tốc độ so với ℓúc đến còn nhanh hơn chạy về phía xa.

Cự Hồn Thú ℓà hồn thú chân chính, kích thước cao đến trăm trượng, nhưng nó di chuyển không một tiếng động, cho nên Thương Lam thú thật sự không bị Cự Hồn Thú đánh thức, chẳng qua ℓà cơ thể to ℓớn của Cự Hồn Thú vẫn trở thành mục tiêu đầu tiên của Thương Lam Thú.

Đôi cánh màu ℓam của Thương Lam Thú mở rộng ra, ngay sau đó có một âm thanh đáng sợ xuyên qua không khí, trong nháy mắt nó ℓao thẳng về phía Cự Hồn Thú.

Thấy vậy, Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi ℓập tức dùng hết sức chạy đi, chỉ để ℓại nữ tu đang ngơ ngác đứng ở một bên, đến khi kịp phản ứng thì nhanh chóng đuổi theo Diệp Phàm, vừa đuổi theo vừa khóc: 

- Đại thúc, đừng bỏ ta ℓại mà.

- Đại thúc?

Diệp Phàm nghe vậy hơi sững sờ, xưng hô này đối với hắn mà nói thật đúng là rất mới lạ, nhưng hắn cũng không bận tâm đến điều này, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Hà Xảo Đế.
- Đại thúc, ngươi, ngươi không sao chứ?

Diệp Phàm dịch dung thành một nam tử trung niên tang thương, Hà Xảo Đế gọi Diệp Phàm đại thúc ngược lại cũng có thể lý giải, nhưng rất ít người tu hành dùng từ thúc thúc bá bá để gọi những người khác. Có thể thấy, mặc dù Hà Xảo Đế có tu vi Dục Thần cảnh, nhưng hẳn là rất ít khi đi lại trong thế giới của người tu hành, giống như một đoá hoa trong nhà kính.

Diệp Phàm bị Hà Xảo Đế vỗ một cái, lúc này bỗng nhiên mở hai mắt ra, hai mắt vốn sáng ngời vô cùng giờ đây đã biến thành tà ác nhất huyết hồng, hơi thở hung ác áp bức Hà Xảo Đế, Hà Xảo Đế lúc này bị doạ sợ kêu lên một tiếng rồi lùi ra xa, sợ hãi nhìn Diệp Phàm.

Nhắm hai mắt lại, Diệp Phàm lại chìm vào trong bình tĩnh, Hà Xảo Đế không biết nên làm gì cho phải, thời gian từ từ trôi qua đến khi màn đêm buông xuống, cả động càng trở nên tối tăm, thỉnh thoảng lại có âm thanh có quỷ dị từ bên ngoài sơn động truyền đến, đánh vào phía trên hộ trận rung lên xào xạc.
Sau hai mươi hơi thở, Thương Lam Thú đánh nát hai hình ảnh phản chiếu của Diệp Phàm rồi đuổi theo Diệp Phàm lần nữa. Phía sau Diệp Phàm, Phục Hồng kiếm hoàn toàn biến thành huyết hồng, tốc độ của Diệp Phàm gần như đã đạt đến cực hạn.

Lại thêm hai ảnh phản chiếu bay ra hướng về phía Thương Lam Thú, một đường lao nhanh, sau đó lại thêm mười ảnh phản chiếu hết lần này đến lần khác tách ra, Diệp Phàm thành công trốn thoát khỏi sự đuổi giết của Thương Lam Thú.

Phục Thiên đóng lại, cố nén sự khó chịu do sinh mệnh bản nguyên tiêu hao quá độ. Diệp Phàm ôm Hà Xảo Đế đi đến một sườn núi thì buông Hà Xảo Đế ra, Diệp Phàm tung một nắm đấm vào sườn núi, đất đá theo đó vỡ vụn, một cái động đơn giản xuất hiện, thân hình Diệp Phàm trực tiếp biến mất tiến vào trong động.

Hà Xảo Đế vội vàng đi theo, hai người đi vào trong lòng núi, Diệp Phàm không ngừng ném ra trận kỳ, rất nhanh đã bố trí được trận pháp giám sát đơn giản, trận pháp che giấu và trận pháp bảo vệ, Diệp Phàm sắc mặt tái nhợt ngồi trên mặt đất, cả người trọng thương sắp chết, ảnh phản chiếu không ngừng tập hợp, hiển nhiên sinh mệnh bản nguyên của Diệp Phàm tiêu hao cực kỳ đáng sợ.
Thân ảnh Diệp Phàm dừng lại, Phục Thiên mở ra, huyền đồng chuyển hóa Vạn Đạo Pháp Nhãn, sau một khắc thân ảnh Hà Xảo Đế biến mất, xuất hiện ở bên người Diệp Phàm, Diệp Phàm trực tiếp vòng tay qua ôm lấy eo của Hà Xảo Đế, long dực mở ra, sau một khắc hướng về phương xa toàn lực bắn ra.

- Gầm!

Tiếng gầm khủng bố rung chuyển cả bầu trời, sau đó thân hình Thương Lam Thú biến thành một tia chớp điên cuồng đuổi theo Diệp Phàm, sắc mặt Diệp Phàm lập tức trở nên vô cùng khó coi, xuất hiện hai hình ảnh phản chiếu, lao về phía Thương Lam Thú, kiếm khí xông lên, chém dữ dội lên người Thương Lam Thú, sau đó hai hình ảnh phản chiếu bay theo hai hướng khác nhau.

Chỉ dựa vào kiếm khí phản chiếu căn bản không thể gây ra bất cứ tổn thương gì đối với Thương Lam Thú, nhưng Thương Lam Thú đã bị hai ảnh phản chiếu chọc giận, sau một khắc xoay người đuổi theo hình ảnh phản chiếu của Diệp Phàm.
Gầm!

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Cự Hồn Thú bị Thương Lam Thú bổ nhào vào, cơ thể trăm trượng trực tiếp bị xé nát một cách tàn nhẫn. Thấy vậy, nữ tử đáng yêu kia bị dọa sợ đến nỗi gương mặt trắng bệch, thần thức của Diệp Phàm quét qua nữ tử, không khỏi im lặng, nữ nhân này vừa nhìn đã biết là thiên chi kiêu nữ* do đại thế lực bồi dưỡng, lúc này còn không chạy đi mà lại quay đầu nhìn Thương Lam Thú và Cự Hồn Thú chiến đấu. Chẳng lẽ thấy bản thân chết không đủ nhanh sao?

Thần thức quét qua, bên eo nữ tử đeo một cái ngọc bội khiến Diệp Phàm chú ý, ngọc bội Thanh Long phân viện, còn có... Nàng tên là Hà Xảo Đế.

Họ Hà? Vẫn là tu sĩ Thanh Long phân viện...
Lúc này trạng thái của Diệp Phàm cực kỳ tồi tệ, nhưng ngoại trừ sinh mệnh bản nguyên cấp độ trên suy yếu ra thì thực lực của hắn ngược lại cũng không tiêu hao quá nhiều, mặc dù Hà Xảo Đế cũng đi vào lúc động tạm thời mở ra, hắn cũng không sợ chút nào.

Điều quan trọng nhất của Diệp Phàm bây giờ là áp chế thể nội tinh hồng chi khí, vừa rồi vì tránh sự đuổi giết của Thương Lam Thú, hắn đã giải trừ phong ấn trên Phục Hồng kiếm, tinh hồng ý chí đã rục rịch.

Nhắm mắt dựa vào vách đá bên cạnh, trong thức hải của Diệp Phàm, Thanh Sơn Không Tuyệt gào thét lướt qua, điên cuồng áp chế tinh hồng chi khí phun trào.

Hà Xảo Đế nhìn Diệp Phàm sắc mặt tái nhợt dựa vào vách đá nhắm mắt lại dường như ngủ thiếp đi, không khỏi hơi lo lắng nhìn Diệp Phàm một cái, từ từ đi về phía Diệp Phàm, Hà Xảo Đế mấp máy đôi môi đỏ thẫm ướt át mê người, tiếp theo nhẹ nhàng vỗ vỗ Diệp Phàm nói: 
Hà Xảo Đế hơi sợ hãi nhìn vào cửa sơn động, sau đó chậm rãi tới gần Diệp Phàm, lặng lẽ ngồi xuống một chỗ cách Diệp Phàm không xa, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự lo lắng.

Cứ như vậy cho đến mãi nửa đêm, Diệp Phàm vẫn dựa vào vách đá mới mở hai mắt ra, mặc dù trong sơn động đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón tay nhưng đôi mắt của người tu hành không giống với đôi mắt của phàm nhân, Hà Xảo Đế vẫn có thể nhìn thấy rõ Diệp Phàm.

Hà Xảo Đế phát hiện trong đôi mắt của Diệp Phàm không còn loại huyết sắc khiến nàng sợ hãi nữa, lúc này thở phào nhẹ nhõm, nhìn Diệp Phàm nói: 

- Đại thúc, ngươi, ngươi không sao chứ.




Bình Luận (0)
Comment