Chương 2247: Hộ Đạo Giả Vô Trách Nhiệm
Chương 2247: Hộ Đạo Giả Vô Trách Nhiệm
Có điều trước giờ cách ℓàm việc của Hà Thu Lâm ℓuôn thần bí, Sở Thiều Huyên cũng không biết suy nghĩ trong đầu mấy vị tiền bối này, nên nàng ta nghĩ: cứ ℓàm tốt việc của bản thân mình ℓà được.
Nhưng Hà Thanh Tuyết ℓại xù mặt, cằn nhằn:
- Nhưng mà... Giời ạ, gia gia cũng thật ℓà... Sao mà muội quen được cơ chứ?
Nói rồi, nàng hung dữ ℓườm Diệp Phàm một cái, rồi thở phì phò đi về phía Thanh Long phân viện. Sở Thiều Huyên thấy vậy bật cười, rồi vận thần ℓực đuổi theo. Thân hình Diệp Phàm cũng ℓóe ℓên, không để bị hai cô nương bỏ ℓại.
Sở Thiều Huyên vừa đi, vừa nói:
- Đúng rồi Thanh Tuyết, Hà viện trưởng sợ muội không quen nên có dặn Tiểu Thi đến ở chung với muội đấy.
- Tiểu Thi, nàng ấy cũng đến Thanh Long phân viện rồi á?
Hà Thanh Tuyết nghe vậy, lập tức đổi giận thành cười. Tuy nàng quanh năm bó mình ở Hà gia, nhưng Sở gia lại là thế giao với nhà bọn họ, nên Sở Thiều Thi cũng thường ở Hà gia tu hành. Nàng ấy năm nay một trăm bốn mươi tuổi, xấp xỉ với Hà Thanh Tuyết, hai nàng là một đôi khuê mật không gì không thể chuyện trò. Chỉ là tư chất của Sở Thiều Thi không thể so sánh với nàng, tới giờ nàng ấy chỉ mới đạt mức Dục Thần tam giai.
Tuổi tác và tu vi như thế, lúc này kỳ thật không thích hợp bước vào Thanh Long phân viện, chỉ có điều thứ nhất Hà Thu Lâm nghĩ cho cảm xúc của tôn nữ, thứ hai, ông cũng không hoàn toàn yên tâm về Diệp Phàm, bấy giờ mới cố ý ‘mặt dày’ đi tìm gia chủ Sở gia.
Tu vi của Sở Thiều Thi mặc dù không cao, nhưng lần này con bé vào Thanh Long phân viện lại mang theo hộ vệ giả là Tố Thiên Thần bát giai. Rất nhiều thế lực ở Thanh Long khu căn bản không thể đưa ra một Tố Thiên Thần bát giai dưới năm ngàn tuổi như thế. Có người này trấn thủ, cho dù Diệp Phàm thật sự muốn quấy rối Hà Thanh Tuyết, e là cũng có lòng mà không có sức.
Ít nhất, Hà Thu Lâm cho là như thế. Nhưng nếu ông biết Diệp Phàm đã nghiền nát Nhiếp Âm Tức, hẳn sẽ không còn cảm thấy như vậy nữa.Tên Diệp Phàm kia thì ngược lại, chỉ xoay lưng đi thẳng vào phòng, đã không bố trí trận pháp cũng không ở ngoài canh chừng, thậm chí, hắn ta còn mở luôn trận pháp trong phòng mình ra.
Sở Tư Dao không còn lời nào để nói. Một khi mở trận pháp, người bên ngoài sẽ không biết tình hình người trong phòng, ngược lại nếu bên ngoài xảy ra chuyện gì, người bên trong cũng rất khó kịp thời nắm bắt. Đây là lần đầu tiên nàng ta chứng kiến một hộ đạo giả vô trách nhiệm tới như vậy.
Song Sở Tư Dao cũng lười quản Diệp Phàm. Nàng ta biết rõ, sở dĩ năm nay Sở Thiều Thi được vào Thanh Long phân viện hoàn toàn là bởi vì Hà Thanh Tuyết. Nói cách khác, tuy bản thân là hộ đạo giả của Sở tiểu thư, nhưng nàng ta cũng phải gánh luôn trách nhiệm bảo vệ cho vị Hà tiểu thư này. Còn sự tồn tại của hộ đạo giả Dục Thần cửu giai đi theo Hà Thanh Tuyết đơn giản chính là dư thừa, không hơn.
Bố trí trận pháp xong, Sở Tư Dao lại nhìn sang phòng Diệp Phàm, sau đó lắc đầu đi về phòng mình. Có điều đương nhiên nàng ta cũng không mở trận pháp, bởi nàng ta đang cần nắm rõ nhất cử nhất động của thiên kim đại tiểu thư và khả năng xảy ra nguy hiểm trong thời gian sớm nhất.Nhắc tới Sở Thiều Thi, tâm trạng Hà Thanh Tuyết rõ là tốt hơn rất nhiều. Nàng trực tiếp chọn cách xem như Diệp Phàm ‘không tồn tại’, đồng thời cũng dần dần chấp nhận việc tên này đi sau mình, mặc dù bản thân nàng vẫn cho rằng mình không cần một Dục thần bảo vệ.
Năng lực làm việc của Sở Thiều Huyên rất mạnh, rất nhanh đã lo xong tất cả thủ tục vào Thanh Long phân viện. Chỗ ở của bọn họ là khu vực xa hoa nhất trong số các đệ tử Thiên viện, cũng là nơi dành riêng cho đệ tử thiên kiêu của đại thế lực.
Học phủ mà Diệp Phàm từng học rất nhiều, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn vừa tới đã được hưởng điều kiện sống tốt như thế, chỉ riêng thần linh khí thôi là đã dày đặc hơn tu hành thánh địa ở Thượng Tam Tinh rồi. Diệp Phàm không khỏi cảm thán, chẳng trách đời sau của những đại thế lực có xác suất cho ra đời thiên kiêu cao như thế. Sống trong hoàn cảnh tu hành ưu việt nhường này, cả lợn cũng có thể đắc đạo thành tiên.
Viện của Hà Thanh Tuyết rất lớn. Dưới sự sắp xếp của Sở Thiều Huyên, chỗ ở của Diệp Phàm và hộ đạo giả đi theo Sở Thiều Thi lần lượt ở hai bên trái phải nơi ở của hai vị chủ nhân, còn Hà Thanh Tuyết và Sở Thiều Thi thì ở chung một phòng, có thể thấy mối quan hệ của hai người thật sự rất tốt.Tất cả mọi hành động của Sở Tư Dao đều xuất hiện trong thần thức Diệp Phàm. Trận pháp trong phòng hắn ngăn được thần thức của tu sĩ dưới bậc Nhân Vị Thần Linh, nhưng thần thức của hắn lại mạnh hơn Nhân Vị Thần Linh nhiều. Mà cũng vì như thế, Diệp Phàm mới không cần chuẩn bị nhiều thứ như Sở Tư Dao.Mà cũng có thể, Hà gia vì hy vọng vị tiểu thư nhà mình có thể trưởng thành dựa vào chính sức lực của bản thân, nên mới sắp xếp cho ngài ấy một tu sĩ hộ đạo giả có năng lực giữ mạng cho chủ nhân lúc nguy nan, nhưng tu vi lại thấp kém.
Hộ đạo giả của Sở Thiều Thi tên là Sở Tư Dao, thuộc chi thứ của Sở gia. Tuy nàng ta đã bốn ngàn ba trăm tuổi, nhưng vì có Trú Nhan thuật nên thoạt nhìn không lớn hơn bọn Hà Thanh Tuyết là bao. Một thân thần bào bạch sắc phô bày vóc người quyến rũ, tiền đột hậu kiều, ngược lại trông có chút ý vị.
Trước sự khinh thường quá mức của nữ nhân này, Diệp Phàm cũng lười so đo. Đừng thấy bây giờ nàng ta đạt Tố Thiên Thần bát giai, nhưng kỳ thực vẫn đánh không lại một chiêu của hắn.
Hà Thanh Tuyết nhanh chóng dẫn Sở Thiều Thi vào phòng của hai người, sau đó trận pháp xuất hiện, hoàn toàn ngăn cách tình hình bên trong. Sở Tư Dao thì thờ ơ liếc Diệp Phàm một cái, rồi cũng bắt đầu bày trận pháp. Làm một hộ đạo giả, nàng ta biết rõ chức trách của mình. Cho dù mức độ nguy hiểm của nơi ở rất thấp, nhưng đạo lý ‘cẩn thận thì lái được thuyền vạn năm’ này, nàng ta vẫn nắm chắc.Sở Thiều Thi cũng là một nữ tử rất ưu tú. Nhưng đánh giá của Diệp Phàm chỉ giới hạn ở dung mạo, vóc dáng và khí chất của nàng ta. Còn những chỗ khác thì hắn không biết, đương nhiên không đánh giá được.
Đây là một nữ tử khá xinh xắn, nhưng cái đẹp của nàng lại không giống Hà Thanh Tuyết. Trong khi Hà tiểu thư mang đến cho người ta cảm giác về vẻ đẹp thanh lệ thoát tục, như mộng như ảo và không nhiễm bụi trần, thì vị Sở tiểu thư này lại gợi lên nét đẹp khỏe khoắn, tựa một thiếu nữ ngâm trong chiều chuộng mà lớn lên.
Sở Thiều Thi thấy Hà Thanh Tuyết thì cũng vô cùng mừng rỡ, nhưng sau lưng nàng lại có một nữ tử lạnh lùng đi theo. Nữ tử nọ đánh giá Diệp Phàm, trong mắt lóe lên vẻ xem thường. Nàng ta mặc dù không hiểu tên Dục thần trước mặt này đã dùng cách gì để có thể trở thành hộ đạo giả của Hà Thanh Tuyết, song cũng không hề có hứng thú đi tìm hiểu. Có lẽ hắn có trực giác nghịch thiên, hoặc không chừng tên này có thủ đoạn chạy trốn rất cừ, để lúc ngặt nghèo có thể giữ mạng cho Hà tiểu thư chẳng hạn... Nhưng thứ mà nàng ta xem trọng chỉ có thực lực tuyệt đối.
Có sự bảo vệ của mình, cho dù gặp phải Tố Thiên Thần cửu giai thì nàng ta cũng có thể ung dung dẫn Sở Thiều Thi chạy thoát. Về phần Nhân Vị Thần Linh, người đạt được cấp bậc này ở Đế phủ hoặc đã bước vào chủ viện tu hành, hoặc sau khi tu hành viên mãn thì rời khỏi phân viện, còn không thì ở lại phân viện làm Thần sư. Cường giả như thế, một khi đến gần Hà Thanh Tuyết, ắt sẽ bị Hà gia xem thành tâm điểm mà chú ý.