Chương 2264 - Chương 2264: Vô Hồn Khu
Chương 2264: Vô Hồn Khu
Chương 2264: Vô Hồn Khu
Bấy giờ, ánh mắt của năm mươi thiên kiêu trên phi thuyền gần như đều đổ dồn vào ba người này. Mặc dù nơi này còn có những người khác cũng thuộc thế gia, tư chất không kém, nhưng một phần vì ai nấy đều biết Ngọc Chương có ý với Hà Thanh Tuyết, nên có một số người không muốn vì Hà Thanh Tuyết mà chọc Ngọc Chương không vui.
Phần khác ℓà trong khoảng thời gian này, không ít người trong số họ đã đến nơi ở của Hà Thanh Tuyết, nhưng đều bị chặn ℓại ngoài cửa. Nàng vốn không biết bọn họ, thành ra ℓúc này mà chen vào cuộc nói chuyện thì đúng ℓà có phần ℓúng túng.
Hà Tiêu nghe vậy cũng bật cười:
- Ha ha, Ngọc Chương sư đệ cũng tu kiếm đạo, đương nhiên có thể cùng nghiên cứu thảo ℓuận với nhau rồi.
Có điều hắn đang nghĩ, nếu ℓà trước ℓúc được Hà Vô Đình thu ℓàm đệ tử, hắn sẽ tuyệt đối không dám ăn nói thế này với Ngọc Chương. Nhưng bây giờ thân phận của hắn vốn không kém hơn kẻ này. Lại nói, ai cũng biết Ngọc gia và Hà gia không hợp nhau, Ngọc Chương muốn phát triển với Hà Thanh Tuyết ℓà chuyện gần như không thể. Hà Tiêu hắn thì khác, hắn ta đã xem như nửa người của Hà gia rồi, phương diện tư chất cũng mạnh hơn hẳn Ngọc Chương, nhìn thế nào, hắn cũng phù hợp với Hà Thanh Tuyết hơn.
- Kiếm đạo, khi không sợ hãi thì không gì không phá, trong tay có kiếm, có thể chiến hào hùng thiên hạ, có can đảm rút kiếm với bất cứ kẻ địch nào, người như thế mới xứng ℓà kiếm tu chân chính.
Hà Tiêu nói thẳng sự hiểu biết của mình về kiếm tu:
Mà những việc này đều nằm trong dự liệu của Hà Tiêu. Hắn ta là Kiếm Thần Hỗn Thiên Thể, là Kiếm Đạo Vương Thể chân chính, đàm luận kiếm đạo với hắn không khác gì tự rước lấy nhục. Hắn biết rõ tương lai mình sẽ càng tỏa sáng, thậm chí nếu có thể vơ vét độc chiếm Hà Thanh Tuyết của Thanh Long vực, Long Linh công chúa thuộc Đế Thần Long nhất tộc của Đế vực, con gái của Kiếm Thần – Mạc Khuynh Nhan của Bạch Hổ vực, Tô Khinh Hàn dáng dấp thiên tiên của Chúc Long vực, Nhiếp Âm Tức của Chu Tước vực và Thủy Lạc Sương của Thiên Diễn vực, đó sẽ là chuyện khoái trá đến cỡ nào?
Trước mắt, người đầu tiên mà hắn ta muốn chiếm chính là Hà Thanh Tuyết. Còn thiên chi kiêu nữ của những vực khác, hắn ta cuối cùng rồi cũng sẽ ôm hết vào lòng. Chỉ có điều, người mà hắn cho rằng dễ đoạt nhất như Hà Thanh Tuyết lại không dễ tới tay như trong tưởng tượng. Cho dù Hà Tiêu đã ưu tú như thế, nhưng vị Hà tiểu thư này vẫn giữ vững khoảng cách như trước kia.
Suốt nửa tháng, chuyện hằng ngày của Diệp Phàm không gì khác ngoài nhìn đám thiên kiêu nọ khoác lác khoe khoang với nhau, hoặc trông một đàn ruồi bâu quanh người Hà Thanh Tuyết. Ngoại trừ Hà Tiêu và Ngọc Chương, sau đó lại đến thêm một tên Triệu Hồ. Người này là con trai thứ ba của Triệu Trọng vực chủ, tu vi Tố Địa Thần ngũ giai, xem như một trong số những người có tu vi cao nhất trong chúng thiên kiêu.
Vì là con trai của Vực chủ, đương nhiên Triệu Hồ sẽ không từ bỏ chuyện tiếp cận Hà Thanh Tuyết vì Ngọc Chương. Hà Thanh Tuyết muốn bế quan không ra, nhưng Hà Thu Lâm cố ý để cho chúng thiên kiêu giao lưu nhiều hơn, sau khi tiến vào Vô Hồn Khu, những người này cũng có thể tự phát đoàn kết với nhau. Vì thế, ngày nào chúng cũng cần vừa trò chuyện trên boong thuyền, vừa nhìn khung cảnh vun vút lướt qua.Hà tiểu thư thì bị đám nam tu này quấy nhiễu đến mức cực kỳ phiền chán, nhưng nàng cũng quen được một nữ tu hợp tính hợp tình. Nữ tu này có tu vi Tố Địa Thần thất giai, đến từ một Lục tinh Tông môn, lai lịch đương nhiên không thể sánh bằng đám người Ngọc Chương, nhưng đối với những thiên kiêu khác thì nàng ta trưởng thành hơn nhiều.
Người này tên Tần Khinh Nguyệt, cái nàng ta dựa vào cũng không phải tài ăn nói hay tài trí, khí chất, nhưng lại dễ dàng có được tình hữu nghị của Hà Thanh Tuyết. mà vị tiểu thư Hà gia cũng thích tạo mối quan hệ với Tần Khinh Nguyệt. Bởi khi hai nữ tu đang thì thầm đàm luận, nam tu khác sẽ không tiện cứng rắn xen mồm, đúng không?
Lộ trình nửa tháng, vòng cuối cùng có sự tồn tại của Tần Khinh Nguyệt khiến Hà Thanh Tuyết thoát khỏi sự dây dưa của đám người Ngọc Chương. Diệp Phàm quan sát Tần Khinh Nguyệt từ một nơi bí mật gần đó. Bằng ánh mắt của hắn, rất dễ dàng nhận thấy nàng ta thường xuyên giao lưu bằng mắt với Hà Tiêu, hiển nhiên người này hẳn là người Hà Tiêu cố ý sắp xếp bên cạnh Hà Thanh Tuyết.
Một nam nhân muốn tiến vào trái tim một nữ nhân, phương pháp tốt nhất chính là để hảo hữu thân thiết nhất trong khuê phòng khen hắn không dứt. Hiển nhiên Hà Tiêu cũng biết mình quá nóng vội sẽ khiến Hà Thanh Tuyết không vui, nên mới nghĩ ra cách hòa hoãn như thế.Nhưng Diệp Phàm không có quá nhiều hứng thú với chuyện này. Trình độ của hắn khác xa đám thiên kiêu kia. Dù sao cũng là người từng trải qua hai lần hạo kiếp, hắn chẳng làm sao hứng thú với những thủ đoạn nhỏ thế này.
Phi thuyền rốt cuộc đáp xuống trước Vô Hồn khu, nơi đây đã có không ít cường giả Tố Địa Thần của đại thế lực đang mỏi mắt chờ đợi. Nhiệm vụ chính họ là bảo vệ thiên kiêu của Thanh Long phân viện sau khi tiến vào Vô Hồn khu. Tuổi tác của các cường giả này đều nằm trong khoảng ba nghìn tuổi đến sáu nghìn tuổi, trên mặt mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có không ít dấu vết thăng trầm. Rõ ràng bàn về kinh nghiệm chiến đấu, họ không phải người mà đám học viện đệ tử trong nhà ấm có thể đánh đồng.
Một nam nhân đứng tuổi nhìn thấy Hà Thu Lâm thì bước tới chắp tay, gọi:
- Hà lão.- Khổ cực rồi!
Hà Thu Lâm khẽ gật đầu, nhìn về phía chúng cường giả Tố Địa Thần, nói:
- Đã chuẩn bị xong hết chưa?
Nam tử trung niên nghe vậy, cam đoan:- Đỉnh núi kiếm đạo ẩn chúng sơn, chỉ có một kiếm đến từ vực đông, nếu tu kiếm đạo, phải bước lên đỉnh thiên hạ…
Kiếm khí trên người Hà Tiêu không ngừng biến hóa, hoặc là chiến ý xông phá bầu trời, hoặc kiếm khí rơi xuống thỏa thích, sắc bén hay bá đạo đều nằm trọn tại một kiếm.
So với kẻ trước mặt, hào quang của Ngọc Chương có chút bị lu mờ. Hắn tự cho mình đã tu được một chút tinh túy của kiếm đạo, thấy Hà Tiêu cố ý khoe khoang trước mặt Hà Thanh Tuyết nên mới chủ động tiếp lời. Khi Hà Tiêu nói ra sự hiểu biết với kiếm đạo, hắn bèn đưa ra một vài câu hỏi khó, nhưng chúng đều bị kẻ này đáp dễ như không, nhưng mấy vấn đề Hà Tiêu hỏi thì Ngọc Chương lại nghẹn họng.
Cứ thế, Ngọc Chương trở thành phiến lá nâng đỡ Hà Tiêu. Không ít ánh mắt của vài nữ tu khi nhìn về phía họ Hà cũng liên tục thay đổi. - Năm đó ta chẳng qua chỉ là tu sĩ Động Hư cảnh, nhưng đã từng chạm trán với Thái Cổ Di Chủng cấp bậc Dục Thần ngũ giai. Trong trận chiến đó, ta dùng kiếm trong tay giết ra cho mình một con đường sống.
Nói xong, trường kiếm sau lưng Hà Tiêu đã phát ra tiếng reo. Âm thanh đó xông đến tận chân trời, làm toàn thân hắn ta càng thêm lóa mắt. Kiếm tu xưa giờ vẫn là tồn tại sáng chói nhất trong vô số tu sĩ, và với hầu hết nữ tu, một nam kiếm tu chính là sự hấp dẫn không thể chống cự. Kể cả Hà Thanh Tuyết, bây giờ cũng không thể không thừa nhận Hà Tiêu đúng là rất ưu tú. Chỉ là chẳng biết tại sao, nàng vẫn không có bất cứ hảo cảm gì với hắn ta.
Nói ghét thì cũng không phải ghét. Thứ như tình yêu này, Hà Thanh Tuyết không hiểu, nhưng nàng cảm thấy mình không thể nghe theo người khác, mà nên đi theo trái tim mình. Đúng vậy, suy nghĩ này gần như đã khắc sâu vào linh hồn nàng, cứ như thể nàng đã từng vì không đủ tự chủ để nghe lời giải thích của người khác mà đánh mất thứ vô cùng quan trọng vậy.
Sở Thiều Thi nói Hà Tiêu rất khá, Hà Thanh Tuyết đồng ý. Hà Vô Đình có ý tác hợp hai người với nhau, Hà Thanh Tuyết cũng nhận thấy, nhưng nàng biết nàng chắc chắn không có khả năng với Hà Tiêu. Hắn ta không phải người nàng muốn chờ.
- Hà ℓão yên tâm, những người này đêu ℓà cường giả mà các đại thế ℓực tuyển chọn tỉ mỉ, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Bây giờ mời các vị thiên kiêu của Thanh Long phân viện đi chọn hộ vệ của mình, Hà Thanh Tuyết có thể chọn hai mươi hộ vệ.