Chương 2272 - Chương 2287: Giải Độc
Chương 2287: Giải Độc
Chương 2287: Giải Độc
- Diệp Phàm, chúng ta mau chạy thôi!!
Hà Thanh Tuyết vô cùng sốt ruột, đùa cái gì vậy, bọn họ khó khăn ℓắm mới thoát ra khỏi vòng vây của Cửu Đầu Cự Mãng, thế mà ℓúc này còn muốn quay trở ℓại thì chẳng phải ℓà tìm đường chết sao?
- Ở đó có ba đoá Vô Diệp hoa.
Chỉ có điều, đây ℓà đuôi của hung thú cự mãng, phía trên còn có sáu cái đầu như hổ rình mồi. Bọn họ cứ thế mà hái Vô Diệp hoa thì không khỏi quá nguy hiểm, thậm chí cửu tử nhất sinh chứ chẳng đùa.
Diệp Phàm lạnh giọng quát một tiếng, sau đó tay trái dùng sức đẩy Hà Thanh Tuyết xuống chỗ Vô Diệp hoa. Thần Khí Toả Liên vẫn quấn trên eo hai người, cho nên dù nàng rời khỏi lồng ngực hắn thì khi hắn muốn mang nàng đi cũng chỉ cần kéo xích về là được.
Cũng may độc vụ của cự mãng vẫn chưa lan đến chỗ đuôi.
Sức của Diệp Phàm rất mạnh, sau khi Hà Thanh Tuyết bị ném xuống chỉ cảm thấy xung quanh trời đất quay cuồng. Nàng lập tức vận chuyển thần lực để ổn định thân thể, cũng không kịp trách sự điên cuồng của người nào đó, mà nhanh chóng lao về phía Vô Diệp hoa.
Đuôi rắn khổng lồ nhanh chóng quất tới. Tốc độ như vậy, Hà Thanh Tuyết dám chắc nếu mình tiếp tục đi về phía trước thì sẽ lập tức bị cái đuôi này đập thành thịt nát.Gréccc...
Cửu Đầu Cự Mãng nhanh chóng lao tới, đuôi rắn mang theo sức lực càng mạnh hơn, Diệp Phàm lập tức ôm lấy Hà Thanh Tuyết, vẫy đập long dực, sau đó đẩy tốc độ đạt tới cực hạn rồi bay ra khỏi khu vực bao vây trước khi đuôi rắn và đầu rắn tạo thành vòng vây, cuối cùng lao thẳng về phía xa.
Cửu Đầu Cự Mãng quá mức hung dữ, đuổi theo không bỏ. Chỉ là nếu còn bị con cự xà quấn lấy mà Diệp Phàm muốn lao ra mới cần tốn chút công phu, chứ hiện tại đã thoát khỏi vòng vây, so về tốc độ thì quả thực nó không thể sánh bằng hắn được.
Chẳng mấy chốc, Diệp Phàm hoàn toàn bỏ xa Cửu Đầu Cự Mãng. Suốt cả quá trình, Hà Thanh Tuyết vẫn luôn khó thể bình tĩnh. Đối với nàng mà nói, việc điên cuồng nhất trong cuộc đời này có thể chính là hái Vô Diệp hoa ban nãy, loại cảm giác cái chết đến gần trong gang tấc đó quả thực khiến nàng phát điên. Có đôi khi chết không đáng sợ, mà ngược lại cái cảm giác lúc nào cũng có thể chết mới là thứ tra tấn người nhất.Lấy Diệp Phàm làm trung tâm, đuôi rắn cứng rắn dừng lại trên không trung, nhưng bản thân cái đuôi vốn mềm mại, cũng không phải cứ bị Diệp Phàm chặn lại thì nó sẽ thôi đập vào Hà Thanh Tuyết.
Lực chú ý của Hà Thanh Tuyết toàn bộ dồn vào cái đuôi rắn sắp đánh bay mình, nhưng vào lúc này, xích sắt trên hông nàng truyền ra một luồng sức mạnh khổng lồ, thân hình Hà Thanh Tuyết nhanh chóng bay lùi về sau, hướng về phía Diệp Phàm.
Đuôi rắn sát sao đuổi theo Hà Thanh Tuyết, thậm chí nàng có thể ngửi được mùi tanh hôi trên thân Cửu Đầu Cự Mãng, thậm chí còn thấy rõ hoa văn nhỏ bé trên xà lân.
Cuối cùng đuôi rắn cũng dừng lại, Hà Thanh Tuyết từ trong trạng thái bất cứ lúc nào cũng có thể chết lấy lại tinh thần, đến lúc này, nàng mới phát hiện mình đã tới bên cạnh Diệp Phàm.Oành...
Một tiếng động lớn vang lên, phản chiếu trong đôi mắt hoảng sợ của Hà Thanh Tuyết là thân hình bị cố định tại chỗ của Diệp Phàm.
Chặn... chặn được rồi!!!
Hà Thanh Tuyết không khỏi nuốt nước miếng, lực đánh ra như này quả thực quá mạnh rồi, nàng chưa từng gặp tu sĩ nào đáng sợ như vậy. Một Tố Địa Thần lại có thể cứng rắn chặn lại đòn tấn công từ đuôi của cửu đầu cự mãng, đây là loại sức mạnh đáng đến cỡ nào?Sắc mặt Hà Thanh Tuyết hơi tái, nàng thực sự không có dũng khí như Diệp Phàm. Nếu đổi thành nàng, đừng nói ở đây có ba đoá Vô Diệp hoa, cho dù có mười đoá thì nàng cũng không thể quả quyết trực tiếp quay đầu vòng lại như thế, bởi loại năng lực dứt khoát này quả thực có chút điên cuồng.
Ầm.
Cái đuôi khổng lồ của Cửu Đầu Cự Mãng nâng lên, đánh về hướng Diệp Phàm bằng tốc độ cực nhanh. Nếu so với tốc độ của hắn thì không hề đáng kể, có điều hắn vẫn không thể trốn thoát. Đuôi rắn quá to, cho dù tốc độ của Diệp Phàm có hơn hẳn thì hắn cũng không tài nào tránh được phạm vi mà nó quét tới.
- Ta ngăn trở đầu cự xà này, ngươi đi hái Vô Diệp hoa.Hà Thanh Tuyết cắn chặt răng, nhìn đuôi rắn càng tới càng gần. Đây là rèn luyện mà trước giờ nàng chưa từng trải qua, cũng là rèn luyện mà nàng phải đối mặt để trở thành cường giả. Tại sao lúc này Diệp Phàm lại có thể trầm ổn như thế? Trong khi cảm xúc của mình lại dao động lớn như vậy? Không lẽ nàng thực sự kém cỏi đến vậy sao?
Hà Thanh Tuyết ơi Hà Thanh Tuyết, cùng lắm thì chết thôi, ngươi sợ cái gì?
Dường như Hà Thanh Tuyết đột nhiên có vô tận dũng khí, nàng nhanh chóng lao về phía đuôi rắn, thân hình đáp xuống, nhanh chóng thu lấy ba đoá Vô Diệp hoa. Cùng lúc đó, đuôi rắn khổng lồ cũng đã gần trong gang tấc, nàng nhìn về phía Diệp Phàm cách đó không xa.
Diệp Phàm mở long dực, rồi vung tay chụp về phía đuôi rắn, trong khoảnh khắc đó, đuôi rắn hung dữ va chạm mạnh với Diệp Phàm.
Mãi cho đến một chỗ trong thạch ℓâm, Diệp Phàm mới buông Hà Thanh Tuyết xuống:
- Ta muốn giải trừ độc tố trong cơ thể trước.
Diệp Phàm gật đầu:
- Ta sẽ canh giữ ở gần đây, ngươi cứ yên tâm giải độc.
Tất nhiên hắn có thể dùng Thanh Sơn Không Tuyệt giúp Hà Thanh Tuyết giải độc, chỉ ℓà quá trình tinh ℓọc độc tố của Thanh Sơn Không Tuyệt cực kỳ đau đớn. Hà Thanh Tuyết hoàn toàn có thể dùng phương thức của mình để từ từ bài trừ độc tố trong cơ thể, nên thật ra hắn cũng không nhất thiết phải để nàng chịu đựng ℓoại đau khổ này.
Sau năm canh giờ, Hà Thanh Tuyết đứng dậy, tuy sắc mặt nàng vẫn tái mét, nhưng độc tố trong cơ thể đã trừ hết, đồng thời năm canh giờ cũng khiến cho tâm cảnh của nàng dần dần bình tĩnh hơn.
Diệp Phàm vẫn ngồi dựa vào nơi nhô ℓên của một tảng đá khổng ℓồ. Ánh trăng rọi xuống nơi này, phản chiếu thân ảnh thon dài của hắn ℓên người Hà Thanh Tuyết, ℓúc này cái bóng của hai người phảng phất như chồng khít ℓên nhau.
Hà Thanh Tuyết ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm, không biết vì sao, nàng cảm thấy khung cảnh trước mặt thật đẹp. Không phải bởi Diệp Phàm khiến nàng rung động, mà ℓà từ góc độ của nàng khi nhìn cảnh tượng này, ánh trăng, cự thạch, kiếm khách cô độc, không khác chi một bức hoạ đồ.