Chương 2293: Sau Khi Chết Hóa Thành Vẫn Địa
Chương 2293: Sau Khi Chết Hóa Thành Vẫn Địa
Tay phải Diệp Phàm nắm vào hư không về phía viên nội đan kia, nội đan nhanh chóng bay ra, dừng ℓại trên tay hắn, sau đó tnay phải hắn nắm ℓại, nội đan ℓập tức biến mất không còn tăm hơi.
Sau khi ℓàm xong những chuyện này, Diệp Phàm ℓên tiếng:
- Mùi máu tươi ở đây sẽ mau chóng kéo thêm nhiều Thái Cổ Dị Chủng đến, chúng ta nhanh đi thôi.
Phương đường sống mà Thiên Cơ Mệnh Đồng chỉ ℓà Chính Bắc, Diệp Phàm ℓập tức dẫn Hà Thanh Tuyết phóng nhanh về hướng đó.
Chạy như bay được khoảng ngàn dặm, bấy giờ cả hai loáng thoáng nghe được từng tiếng gầm thét phẫn nộ của cự thú chấn động trời xanh vang lên ở chỗ thi thể của Thập Bát Thiên Sát, rõ ràng là đã có cự thú ra tay với cái xác kia rồi. Thập Bát Thiên Sát là thượng cổ hung thú, thịt nó đối với những Thái Cổ Dị Chủng khác mà nói tuyệt đối là chí bảo. Cũng may Diệp Phàm chạy nhanh, nếu không nội đan trên tay hắn nhất định sẽ khiến đám hung thú nọ điên cuồng.
Sau khi xác nhận không có Thái Cổ Dị Chủng đuổi theo, Diệp Phàm bèn giảm tốc độ. Hà Thanh Tuyết thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng thầm lẩm bẩm: không hổ là Đế Thần Vẫn Địa, đâu đâu cũng có Thái Cổ Dị Chủng đáng sợ. Ấy thế mà đây vẫn chỉ là bên ngoài, nếu đi sâu vào trong, nàng cũng không biết sẽ gặp phải thứ gì nữa.
Có lẽ kẻ ngấm ngầm muốn đẩy nàng vào chỗ chết cũng có chút kiêng kỵ đối với chỗ sâu trong Đế Thần Vẫn Địa, nếu không e rằng y đã trực tiếp sắp đặt truyền tống trận ở đó. Nếu là như thế, nàng chắc chắn không còn đường sống.
Thật ra ngẫm lại, với sự sắp đặt hiện giờ của kẻ đó, Hà Thanh Tuyết nàng cũng chẳng có con đường sống, nếu không phải gặp được Diệp Phàm, chắc nàng đã sớm chết mà ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.- Diệp Phàm, vừa rồi thứ huynh sử dụng là Thanh Long Vũ Trang đúng không? Tại sao huynh lại có Thanh Long huyết mạch thuần khiết như thế?
Hà Thanh Tuyết không khỏi tò mò về vấn đề này. Bây giờ trong mắt nàng, Diệp Phàm là người vô cùng cường đại và thần bí, nàng chưa bao giờ gặp được tu sĩ nào đáng sợ như vậy. Nàng cho rằng, ngoại trừ những thiên kiêu hàng đầu trong Đế vực ra, không ai trong thế hệ trẻ của Bát Đại Vực có thể vượt qua người này, kể cả đám người Hoa Thái Sơ.
Một thiên kiêu cường đại cỡ đó lại trở thành hộ đạo giả cho mình. Nhớ lại sự khinh thường của bản thân đối với Diệp Phàm trước đây, nàng không khỏi có chút ngường ngượng. Ngay cả Thập Bát Thiên Sát có cấp bậc Nhân Vị Thần Linh Tụ Thần cảnh cửu giai mà Diệp Phàm cũng có thể giết, xin hỏi Tố Thiên Thần nào có thể làm đối thủ của hắn đây? Mà nàng lại muốn để một Tố Thiên Thần cửu giai thay thế Diệp Phàm, đấy không phải là bắt con săn sắt, bỏ con cá rô mà người thường hay nói à?
- Ta từng nhận được quà tặng của Thanh Long tiền bối.Diệp Phàm lắc đầu:
- Ta không định dùng thứ này cho bản thân, có người thích hợp dùng nó hơn, mặc dù... người đó đã luân hồi rồi.
Viên nội đan này, hắn vốn dự định để lại cho Đại Lực. Mười năm không tìm được chuyển thế của Đại Lực, hắn sẽ giữ lại mười năm. Trăm năm không tìm thấy, hắn sẽ giữ trăm năm. Vạn năm không tìm thấy, hắn sẽ giữ vạn năm.
Kiếp trước, Đại Lực có thể dung nạp huyết mạch của hàng vạn hàng nghìn hung thú. Loại huyết mạch chi lực dung hợp này sẽ ảnh hưởng đến thần hồn của Đại Lực, vì thế sau khi đầu thai, huynh ấy vẫn sẽ có được năng lực hấp thụ huyết mạch đáng sợ như trước, cho nên thứ này đối với huynh ấy mà nói là bảo vật cực kỳ quý giá.- Luân hồi rồi ư?
Hà Thanh Tuyết hơi ngỡ ngàng. Rõ ràng người mà Diệp Phàm nói không phải Bắc Cung Tuyết đó, vậy thì hắn nói đến ai? Người này thật đúng là trọng tình trọng nghĩa, sau khi cố nhân chết đi, hắn vẫn muốn tìm kiếm người chuyển thế của cố nhân. Nếu đổi lại là Hà Tiêu, Ngọc Chương, bọn họ sẽ hoàn toàn không thể làm được chuyện này, chứ đừng nói đến việc giữ lại kỳ bảo như nội đan của Thập Bát Thiên Sát cho chuyển thế của cố nhân.
Diệp Phàm, huynh từng có câu chuyện như thế nào? Một người nặng tình nặng nghĩa, tư chất nghịch thiên, thấy Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà không hề thay đổi sắc mặt, rốt cuộc phải trải qua tôi luyện cỡ nào mới có thể đắp nặn thành huynh của hiện tại?
Hà Thanh Tuyết quanh năm ở Hà gia, nhưng điều đó không có nghĩa nàng gặp ít người. Chỉ cần nói đến người của Hà gia thì cũng có hơn mười vạn, lại thêm những lúc Hà Thu Lâm tham gia một vài yến hội của gia tộc đều sẽ dẫn nàng theo. Nhưng Hà Thanh Tuyết lại chưa bao giờ gặp nam nhân nào khiến nàng không nhìn thấu như Diệp Phàm. Nàng rất muốn hiểu rõ con người này, cho dù nàng biết bản thân hứng thú với một nam nhân là chuyện cực kỳ gay go, nhưng nàng vẫn không nén nổi lòng muốn tìm hiểu hắn.- Ngươi nói muốn ra khỏi Đế Thần Vẫn Địa, chúng ta phải vượt qua Táng Loạn Không Gian, ngươi biết bao nhiêu về Táng Loạn Không Gian này?
Diệp Phàm nhớ tới lúc trước tiến vào Phong Chủ Cố Địa đã đi qua không gian bích, chẳng lẽ Táng Loạn Không Gian kia tương tự với không gian bích à?
Hà Thanh Tuyết bèn giải thích:
- Hiểu biết của ta về Táng Loạn Không Gian của Đế Thần Vẫn Địa đều đến từ một số cổ tịch. Tương truyền Đế Thần Vẫn Địa là nơi táng thân của một vị Đế Chủ. Toàn bộ Đế Thần Vẫn Địa đều là do thân thể của Đế Chủ này biến thành, mà Táng Loạn Không Gian là thức hải của Đế Chủ lúc còn sống. Sau khi vị đấy qua đời, hồn lực tản ra khắp nơi, cuối cùng tạo thành Táng Loạn Không Gian mà người bình thường không thể vượt qua.Diệp Phàm trả lời qua loa, mắt vẫn cẩn thận quan sát xung quanh. Ở trên mảnh cấm địa này, hắn phải duy trì đầy đủ cảnh giác.
Hà Thanh Tuyết cảm nhận được sự cẩn thận của Diệp Phàm, không khỏi âm thầm mắng chửi bản thân: đấy, ngươi nhìn người ta đi, ở bất cứ thời điểm nào cũng có thể phòng bị đầy đủ, rồi nhìn lại bản thân ngươi đi, vừa mới thoát khỏi nguy hiểm đã buông lỏng cảnh giác rồi. Nhưng Hà Thanh Tuyết nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn cho rằng bản thân như thế là bởi đang ở cạnh Diệp Phàm. Không thể không công nhận, Diệp Phàm khiến nàng cảm thấy cực kỳ an toàn, có hắn ở đây, nàng dẫu ở trong cấm địa mà vẫn cảm thấy vô cùng thả lỏng.
Song nàng sợ Diệp Phàm không biết hiệu quả của nội đan Thập Bát Thiên Sát, lập tức lên tiếng nhắc nhở:
- Nuốt nội đan của Thập Bát Thiên Sát có thể giúp huynh nắm giữ mười tám loại Pháp Tắc Chi Lực, thế nhưng cũng sẽ làm ô uế huyết mạch của huynh. Diệp Phàm, ta kiến nghị huynh đừng nuốt nội đan này, dù sao sức mạnh mà Thanh Long huyết mạch cho huynh vượt xa hơn nhiều so với sức mạnh mà Thập Bát Thiên Sát cung cấp.
Diệp Phàm nghi ngờ hỏi ℓại:
- Đế Chủ?
- Trên Thần Đế ℓà Đế Chủ, và năm đó Phong Chủ ℓà cường giả cao nhất trong cấp Đế Chủ. Ta không rõ phân chia thực ℓực trong Đế Chủ ℓắm, thậm chí ta nghe nói Tinh Hỏa Thần Vực của chúng ta sớm đã không có cường giả cấp Đế Chủ rồi, nên càng không thể có sự tồn tại cấp bá chủ trong Đế Chủ như vị Phong Chủ kia.
Hà Thành Tuyết giảng giải:
- Phàm ℓà đến trình độ Đế Chủ thì đã đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới này. Tồn tại ở cấp bậc đó, sau khi chết thân thể hóa thành núi sông, máu biến thành biển cả, hồn ℓực hóa thành thiên địa bình chướng ℓà chuyện rất bình thường. Mà Đế Thần Vẫn Địa ℓà nơi do thân thể của một vị Đế Chủ biến thành, trải qua dòng chảy năm tháng vô tận, nơi này đã trở thành một trong những cấm địa ở Thanh Long vực.