Chương 2299: Ra Khỏi Đế Thần Vẫn Địa
Chương 2299: Ra Khỏi Đế Thần Vẫn Địa
Về phương pháp vấn đạo ghi trong cổ kinh, đây chính ℓà thứ khiến Diệp Phàm cảm thấy mới ℓạ nhất. Vấn, vấn Thiên Đạo, vấn Nhân Đạo, hàng vạn hàng nghìn đại đạo đều ở trong đó. Lúc Diệp Phàm trải qua ℓôi kiếp Thiên Đạo, Hà Thanh Tuyết có thể ℓựa chọn giúp hắn chia sẻ một bộ phận hoặc ℓà toàn bộ ℓôi kiếp. Đợi tới ℓúc Hà Thanh Tuyết độ ℓôi kiếp, Diệp Phàm cũng có thể ℓàm vậy để giúp nàng.
Nhưng thế đã ℓà gì, trong bộ cổ kinh này còn nhắc đến Nhân Quả Pháp Tắc huyền diệu nhất. Hắn có thể nhờ Thái Huyền Thiên Dương Quyết để chuyển bất kỳ một ℓoại công kích nào nhắm vào Hà Thanh Tuyết ℓên người mình, ngược ℓại Hà Thanh Tuyết cũng có thể ℓàm như thế.
Chuyển giao này ℓà quả, còn nhân, đó dĩ nhiên ℓà nguyên nhân thúc đẩy Diệp Phàm hoặc Hà Thanh Tuyết ℓàm như vậy.
- Chúng ta có thể cùng tu hành, nhưng mà...
- Khôi phục thế nào?
- Đỡ hơn nhiều rồi, có điều sâu trong linh hồn vẫn thỉnh thoảng truyền đến đau nhức.
Hà Thanh Tuyết không có năng lực hồi phục đáng sợ như Diệp Phàm, linh hồn lực cũng hoàn toàn không thể so sánh. Nếu trong linh hồn nàng không có lạc ấn của Long Nguyên thụ căn, lần này thần hồn chắc chắn sẽ bị thương nặng, bây giờ chỉ hơi đau đã là tốt lắm rồi.
Diệp Phàm nghe vậy, lập tức bảo:Hà Thanh Tuyết gật đầu, sau đó chân thành lên tiếng:
- Ừ, cảm ơn huynh, Diệp Phàm.
Diệp Phàm xua tay:
- Không cần cảm ơn. Ta vốn là hộ vệ của ngươi, ta chỉ hy vọng ngươi nhớ rõ lời thề Thiên Đạo.Sau một thời gian tu hành, Hà Thanh Tuyết cũng không phục không ít. Bấy giờ nàng đứng dậy, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Diệp Phàm, rồi chìa bàn tay trắng nõn ra, bình tĩnh lên tiếng:
- Huynh yên tâm, ta sẽ không tiết lộ tu vi thật sự của huynh với bất kỳ người nào, mặt khác, năm trăm năm sau này, xin Diệp hộ vệ quan tâm nhiều hơn!!
Diệp Phàm thấy vậy thì có hơi ngớ người, nhưng đồng thời, cảm nhận về Hà Thanh Tuyết trong lòng hắn lại tốt hơn hẳn. Cô nương này mặc dù ngây thơ tùy hứng, có điều đôi lúc cũng thật điềm nhiên.
Đoạn, hắn vươn tay phải ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng ngần của nàng:- Vậy bây giờ chúng ta về Thanh Long phân viện đi. Không biết chúng ta đã ở trong thế giới ký ức bao lâu, cũng không biết tu sĩ ở Vô Hồn khu đã trở về Thanh Long phân viện chưa nữa.
Hà Thanh Tuyết gật đầu đồng ý:
- Ừ, thời gian của thế giới ký ức chênh lệch rất nhiều với thế giới bên ngoài, có lẽ ở thế giới bên ngoài chỉ mới một chớp mắt, cũng có thể đã trôi qua mấy năm. Nếu là vế sau, e rằng gia gia ta rất lo lắng cho ta, trở về sớm cũng tốt. Tiếc là chúng ta chỉ hái được ba đóa Vô Diệp hoa thôi.
Đối với những chuyện này, Diệp Phàm lại không mấy để ý:Hà Thanh Tuyết không biết nói rõ suy nghĩ của mình thế nào, nàng hơi băn khoăn nắm lấy góc áo, Diệp Phàm lập tức lạnh nhạt lên tiếng:
- Tu hành chung có thể nâng cao tốc độ tu hành của chúng ta. Ta đã đồng ý với gia gia ngươi là sẽ bảo vệ ngươi trong năm trăm năm. Năm trăm năm này, ngươi tu hành ở đâu, ta sẽ tu hành ở đấy. Nhờ bộ cổ kinh này, tu vi của chúng ta có thể tăng lên đến một trình độ đáng sợ, nếu gặp phải cường địch, hai ta cũng có thể dựa vào nó để cùng đối đầu. Chỉ riêng song tu và vấn đạo, ta với ngươi mạnh ai nấy tu hành.
Hà Thanh Tuyết nghe vậy, lập tức thở phào. Ý của nàng chính là như thế, chẳng qua không biết mở lời làm sao. Nói cho cùng khi nhắc đến việc mà chỉ một số người cực kỳ thân thiết với nhau mới làm, một nữ tử như nàng vẫn có hơi ngượng miệng. Mặc dù sau khi trải qua một vài chuyện, cảm giác của nàng với Diệp Phàm đã thay đổi rất nhiều, thậm chí còn có ấn tượng rất tốt với hắn, nhưng đấy cũng chỉ dừng lại ở thiện cảm mà thôi.
Nếu nói bởi vì trải qua những chuyện như vậy nên nàng đã yêu Diệp Phàm, vậy tình yêu của nàng không khỏi quá nhanh, nhỉ?- Không sao, có lẽ Hà Tiêu đã hái đủ Vô Diệp hoa rồi.
- Hà Tiêu ư? Nếu hắn hái hoa Vô Diệp, sợ là đã vùi thây trong bụng Cửu Đầu Cự Mãng rồi.
Hà Thanh Tuyết nghe vậy lắc đầu. Không phải ai cũng khác thường như Diệp Phàm, có thể sống sót ra khỏi Đế Thần Vẫn Địa. Lúc chưa chứng kiến sự yêu nghiệt của kẻ này, nàng còn tưởng tư chất của Hà Tiêu chắc chắn đã xem như hạc giữa bầy gà, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Phàm, nàng mới phát hiện tên họ Hà kia vốn không thể sánh được.
- Ngươi nghĩ cái giá phải trả khi truyền tống người đến Đế Thần Vẫn Địa nhỏ lắm hửm? Ta gần như có thể kết luận, Truyền Tống trận kia chỉ khi cảm nhận được khí tức của Long Nguyên thụ mới có thể khởi động. Nếu Hà Tiêu tiến vào, tất nhiên hắn sẽ không bị dịch chuyển đến Đế Thần Vẫn Địa, mà có thể hái Vô Diệp hoa như thường, Nếu không lúc những tà tu đó hái hoa, chẳng phải chúng đều sẽ bị truyền tống đến Đế Thần Vẫn Địa hay sao?- Năm trăm năm sau này, cũng xin Thanh Tuyết thần nữ thông cảm nhiều hơn!!
Hà Thanh Tuyết cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay Diệp Phàm, gương mặt xinh đẹp lại đỏ lên, cũng may Diệp Phàm vẫn chưa có ý định ‘lợi dụng’ gì, rất nhanh đã buông bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng ra. Hà Thanh Tuyết rụt tay lại, trong lòng âm thầm cảm thán, người này đúng là một chính nhân quân tử.
Diệp Phàm không biết suy nghĩ của Hà Thanh Tuyết, hắn chỉ cảm thấy không cần ‘sàm sỡ’ kiểu này. Nếu cô nương này biết lúc trước Diệp Phàm đã nhìn mình đi tắm, e nàng sẽ chẳng còn cái suy nghĩ mới rồi nữa.
Sau đó, Diệp Phàm lại khẽ hỏi:
Nghe Diệp Phàm nói thế, Hà Thanh Tuyết ℓập tức cảm thấy ℓời hắn có ℓý, trong ℓòng không khỏi thầm thở dài. Sao nàng ℓại không nghĩ ra những điều này nhỉ? Cứ phải việc gì cũng phải tới tay gã họ Diệp này mới có đáp án hợp ℓý ℓà sao??
- Ngươi tương đối thông thạo Thanh Long vực, vậy ta đi theo ngươi.
Diệp Phàm suy nghĩ một chút, hắn hoàn toàn không biết Đế Thần Vẫn Địa ở nơi nào, chứ nói chi đến việc tìm phương hướng của Thanh Long phân viện.