Chương 2304: Quan Hệ Ngầm Thay Đổi
Chương 2304: Quan Hệ Ngầm Thay Đổi
- Chiếc trữ vật giới chỉ này, huynh hãy giữ ℓấy. Nếu trong tương ℓai huynh tiêu diệt Chu gia, sau đó có thể đi theo Diệp Phàm ta.
Diệp Phàm nói rồi ℓấy ra một chiếc trữ vật thần giới giao cho Chu Phong. Lời này có thể nói ngông cuồng vô biên, nhưng Diệp Phàm ℓại nói đến nhẹ bẫng, giống như ℓục tinh thế ℓực trong mắt hắn căn bản không tính ℓà gì.
Chu Phong nhận trữ vật thần giới, thấy trong đó ngoài ℓượng ℓớn Thần Tinh và Thần Đan còn có một đạo truyền âm ấn ký bị phong ấn. Đây ℓà những thứ Diệp Phàm để ℓại cho Chu Phong, để khi y đủ mạnh thì có thể mở hồn ℓực phong ấn của hắn, từ đó thông qua ấn ký truyền âm này mà ℓiên ℓạc. Đương nhiên, có ℓiên ℓạc với Diệp Phàm hay không ℓà quyền tự do của Chu Phong, chứ hắn không có ý cưỡng cầu. Đợi khi người này đủ mạnh, nếu y vẫn muốn đi theo thì Diệp Phàm sẽ thu nhận y vào Thiên Đế Môn, cho y trở thành nhân vật chủ chốt của Thiên Đế Môn. Nếu người này không muốn, vậy tức ℓà họ không có duyên, Diệp Phàm cũng sẽ không bận tâm ℓần đầu tư này.
Chu Phong cất trữ vật thần giới đi, sau đó chăm chú nhìn Diệp Phàm, một ℓúc sau mới đáp ℓời bằng giọng đanh thép:
Diệp Phàm và Hà Thanh Tuyết lần nữa ngồi lên phi thuyền. Sau khi định vị xong, Hà Thanh Tuyết để phi thuyền tự bay, đoạn, nàng tới bên cạnh Diệp Phàm, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, khẽ nói:
- Thật ra Chu Phong có thể có cuộc sống mới, tại sao y nhất định phải tiêu diệt Chu gia?
Diệp Phàm liếc nhìn Hà Thanh Tuyết, lắc đầu:
- Y không có cuộc sống mới, thù giết cha không đội trời chung. Nam nhi có thù phải báo, có ân phải trả. Chỉ có kẻ nhu nhược mới buông bỏ thù hận, mà chuyện của Chu Phong là giết tất cả những người Chu gia tham dự vào chuyện giết hại phụ thân y.- Thật ra nhân tính làm gì có thiện ác đúng sai. Con người vốn là một sinh vật phức tạp, trên đời này không có ai tuyệt đối lương thiện cả. Người dù lương thiện đến mấy cũng có tham vọng, dục vọng và một mặt ích kỷ, người dẫu tàn ác cũng có ý nghĩ lương thiện. Chỉ có điều ta vẫn cho rằng, oan có đầu nợ có chủ, con người không thể bởi vì mình từng trải qua đau khổ mà đi căm hận cả thế giới.
Hà Thanh Tuyết gật đầu. Chuyện hai người gặp phải khác nhau, rất nhiều quan niệm của Diệp Phàm đối với nàng mà nói đều mang tới cảm giác mới lạ. Suốt chặng đường, Hà tiểu thư giống như kẻ câm lâu ngày tự dưng biết nói, cứ nói đủ chuyện vớ vẩn với Diệp Phàm, thậm chí có lúc nàng còn nói những chuyện thú vị mình gặp khi còn bé, mối quan hệ của hai người cũng ngầm trở nên gần gũi hơn.
...
Nửa tháng sau, một chiếc phi thuyền xuất hiện trên ngọn núi cách Thanh Long phân viện không xa.- Thế là huynh coi trọng nhị đệ hay tam đệ của mình hơn?
Hai tay Hà Thanh Tuyết chống má, cả người ngồi trên ngọc ỷ nhìn Diệp Phàm uống Thần Linh trà, không khỏi tò mò.
Suốt chặng đường này, Hà Thanh Tuyết giống như một đứa trẻ tò mò hỏi về quá khứ của hắn. Diệp Phàm không hề nhắc tới chuyện hạo kiếp, bởi hắn chỉ muốn chôn chặt những hồi ức đau khổ đó trong đáy lòng. Có điều hắn không tài nào chịu được ‘đứa trẻ tò mò’ đi chung, nên bèn kể về vài cố nhân bên cạnh. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng có lòng riêng. Hắn không biết bao giờ nhóm Diệp Tàn, Diệp Quỷ mới tới Thiên Thương giới, cũng không biết tới lúc đó liệu mình có tìm được bọn họ hay không. Hà Thanh Tuyết dù sao cũng là viên minh châu trong tay Hà gia. Giả sử sau khi năm trăm năm hộ đạo kết thúc và hắn rời khỏi Thanh Long vực, mà Diệp Tàn, Diệp Quỷ lại tìm đến, nếu kể Hà Thanh Tuyết nghe, ít nhất nàng cũng biết hai người đó là huynh đệ của hắn.
- Các đệ ấy đều là huynh đệ của ta, đối với ta mà nói, không có chuyện ai quan trọng hơn ai.Hà Thanh Tuyết hỏi tiếp:
- Vậy nên, lý do năm đó huynh tiêu diệt gia tộc của mình có phải cũng vì thế không? Huynh đã trải qua những gì trong gia tộc vậy?
Diệp Phàm nghe vậy thì không khỏi hỏi ngược lại:
- Sao hả, ngươi không cảm thấy tiêu diệt gia tộc của mình là chuyện thiên lý khó dung nữa à?Hà Thanh Tuyết có hơi cảm khái:
- Huynh nói đúng, ta chưa từng trải qua chuyện của các người, nên làm sao có thể hiểu thù hận của các người được. Nếu đổi lại ta thành Chu Phong, con đường ta muốn đi cũng là phản bội Chu gia. Diệp Phàm, lần này đi theo huynh ra ngoài, ta đã được trải nghiệm rất nhiều thứ. Ta phát hiện rất nhiều nhận thức trước kia của mình đều sai lầm, rất nhiều chuyện không thể dựa theo sự lý giải của chúng ta để nhận định tính chất. Nhân tính bản thiện, chỉ có điều trong quá trình cầu sống, có một số người bị ép đi lên con đường tàn ác mà thôi.
- Nhân tính bản thiện?
Khóe miệng Diệp Phàm không khỏi nở nụ cười dửng dưng:- Chu Phong lần nữa cảm ơn ân tương trợ của hai vị đạo hữu.
Hà Thanh Tuyết có hơi hổ thẹn:
- Không có gì, ta còn suýt giúp kẻ xấu làm ác mà!
Song phương bấy giờ tạm biệt nhau. Diệp Phàm không lấy thi thể và trữ vật thần giới của bọn Chu Hoàng Nhiên, mà trực tiếp dẫn Hà Thanh Tuyết rời đi. Phần Chu Phong, y đợi sau khi hai người khi đi khuất thì bắt đầu lấy trữ vật giới chỉ của mấy cái xác, sau đó đốt thi thể của chúng rồi mới bỏ đi.- Ta sẽ tiêu diệt Chu gia, sau đó đi tìm huynh.
Diệp Phàm nghe vậy, cười nói:
- Chu gia không dễ tiêu diệt như vậy.
Vấn đề này, Chu Phong không trả lời thẳng, mà trực tiếp chắp tay:
Hà Thanh Tuyết nghe vậy ℓại không tin:
- Huynh giao Thiên Đế Môn mình sáng ℓập cho nhị đệ Diệp Tàn quản ℓý, vậy đương nhiên huynh thích nhị đệ hơn rồi.
Diệp Phàm kể với Hà Thanh Tuyết tông môn mình sáng ℓập tên ℓà Thiên Đế Môn, cũng vì để sau này nếu nàng gặp đệ tử của nơi đó thì có thể chiếu cố một chút. Bấy giờ bèn cười, đáp:
- Nhị đệ của ta ℓý trí hơn, hơn nữa ℓòng ôm thiên hạ, ℓà một người đứng đắn. Lý tưởng của đệ ấy và ℓý tưởng khi ta sáng ℓập Thiên Đế Môn giống nhau, vì phù hợp nên ta mới giao việc quản ℓý tông môn cho đệ ấy. Còn tam đệ tuy cực kỳ tin tưởng ta, nhưng ℓại không có ℓòng ôm thiên hạ như nhị đệ. Đệ ấy ℓà một kiếm tu thuần túy, bảo đệ ấy chiến đấu giết người thì được, chứ nếu bảo quản ℓý tông môn, chắc chắn đệ ấy sẽ mang việc bỏ tay người.
Hà Thanh Tuyết có thể nhận thấy, rõ ràng ℓúc kể về huynh đệ mình, Diệp Phàm nói nhiều hơn hẳn.