Chương 2294 - Chương 2309: Tôn Trọng
Chương 2309: Tôn Trọng
Chương 2309: Tôn Trọng
Hà Xảo Đế mỉm cười, nói:
- Muội muội, ℓần này muội có thể trở về thật sự quá tốt rồi!
- Cũng may có Diệp Phàm.
Đám người Hà Tiêu trực tiếp sững sờ. Hà Thanh Tuyết không có ý định ăn cơm ở bàn này, thay vào đó, nàng ℓại tỏ ý bản thân muốn đi gặp Diệp Phàm.
- Vậy bản cô nương không đi nữa, ta cũng muốn ăn ở đây. Huynh một mình muốn ăn một bàn, tính cũng khôn phết nhỉ!!
Nói rồi, Hà Thanh Tuyết lập tức ngồi xuống, mỉm cười đối diện với hắn. So với sự vờ vịt của đám người Hà Tiêu, nàng càng thích sự chân thật này của Diệp Phàm hơn. Những món ăn ở đây, với nàng mà nói không tính là gì. Đồ nàng ăn từ bé tới lớn chắc chắn tốt hơn hẳn bọn Hà Tiêu, Phùng Khoan, nhưng bọn họ lại cứ cố kiềm nén chính mình. Sự giả tạo này, Hà Thanh Tuyết rất không thích.
Mặt Diệp Phàm lập tức đen lại, Hà Thanh Tuyết thấy vậy, trong lòng không biết vì sao bỗng thấy vui vui. Này thì không thèm để ý bản cô nương này!! Nghĩ tới đây, nàng bèn quay đầu, nói vọng qua bàn sau lưng:Người khác đều mong mỏi bản cô nương đi tới bàn của bọn họ đấy. Bản cô nương không tám chuyện với đám Tiểu Thi mà đã tới đây, không phải vì thấy huynh một mình ăn uống trông có vẻ cô đơn à? Huynh thì hay rồi, lại còn chê ta. Có thế nào thì bản cô nương đây cũng là người khuynh quốc khuynh thành đấy. Đúng là đáng ghét!!!
Diệp Phàm lập tức ngừng miệng, có chút kỳ quái liếc nhìn Hà Thanh Tuyết, thầm lẩm bẩm: nàng ta bị gì vậy trời, tự mình lon ton tới đây rồi mắc gì bực bội với mình? Haizz, nữ nhân này quả nhiên không chọc nổi.
- Lần này ta có thể sống trở về, quả thật cảm ơn huynh... Có điều Diệp Phàm, không lẽ đối với huynh, những món ăn này còn hấp dẫn hơn bản cô nương hả?Sở Thiều Thi càng nghi hoặc nhìn Hà Thanh Tuyết. Nàng biết khuê mật rất không thích tên họ Diệp kia, sao giờ thấy thái độ lại chuyển biến nhiều thế???
Hà Thanh Tuyết rõ ràng không có ý muốn giải thích chi tiết với bọn họ, mà đi thẳng tới bàn của Diệp Phàm – kẻ bấy giờ đang tự mình chè chén. Không ai ngồi cùng bàn với hắn càng tốt, một mình ăn một bàn, càng đã!!
Một mùi u hương quen thuộc xộc vào mũi, Diệp Phàm lập tức biết Hà Thanh Tuyết tới, có điều hắn không dừng động tác ăn uống, chỉ liếc nàng một cái, hỏi:Hà Thanh Tuyết thấy Diệp Phàm dửng dưng ăn uống thì bỗng có hơi tức.
- Đương nhiên là đồ ăn ngon, nói chuyện thì sao có thể ngon được. Ta nói này Thanh Tuyết cô nương, ta biết cô tới là sợ ta cô đơn, ý tốt ta nhận. Có điều cô vừa tới, cái bàn này của ta lập tức trở thành tâm điểm của cả đại viện, như vậy rất ảnh hưởng tới việc ta ăn uống.
Diệp Phàm cầm một cái đùi của Hung Loan, vừa ngoạm một miếng rõ to, vừa đáp, có điều cũng không tới mức càn quét như kiểu quỷ chết đói đầu thai. Nói thật, nếu là đồ ăn do Tô Tịch làm, hắn sẽ như thế, còn đồ ăn ở đây, mùi vị bình thường. Nhưng ăn uống không phải đều như vậy sao? Một nam nhân như hắn chung quy không thể ăn như mèo ngửi, chỉ là mọi người ở đây đều là thần linh, sớm đã tích cốc. Bọn họ gần như chỉ qua quýt ăn vài miếng, thành ra kẻ ăn uống bình thường như Diệp Phàm lại có hơi nổi bật.Có điều hắn cũng không mấy bận tâm. Trong đồ ăn thần linh mà Hà Thu Lâm dùng để chiêu đãi có không ít Thái Cổ Di Chủng cấp bậc cao, mà loại thịt này lại là vật đại bổ. Đối với thành phần như Hà Thu Lâm có lẽ không tính là gì, nhưng với những người như Diệp Phàm thì tuyệt đối là bảo vật tuyệt thế. Có điều mọi người vì ngại mặt mũi nên ai nấy đều ăn uống nhỏ nhẽ, lại thêm một đám tiểu bối ngồi với nhau, nam thì tuấn tú, nữ thì mỹ miều, họ cũng muốn để lại hình tượng tốt trong lòng đối phương, thành ra mọi người chỉ nói chuyện đàng hoàng, chứ không màng ăn uống.
Ngược lại Diệp Phàm, một bàn không có ai, lại bày cơ man nào là vật đại bổ, hắn đương nhiên phải ăn cho thả cửa.
Sự giao lưu giữa suốt dọc đường quả thật đã kéo gần khoảng cách của hai người, ít nhất Diệp Phàm gọi Hà Thanh Tuyết thẳng bằng tên Thanh Tuyết, nàng cũng không phản cảm. Ngược lại nếu đám người Hà Tiêu trực tiếp gọi như vậy, nàng ắt sẽ phải nói tên mình là Hà Thanh Tuyết và yêu cầu họ gọi đầy đủ nguyên danh.- Tiểu Thi, nhị tỷ, tam ca, Thiều Huyên tỷ tỷ, mọi người cũng qua đây ăn đi! Một đám người chen chúc chung một bàn, còn bên này chỉ có hai người bọn muội, bàn đó của mọi người không đủ ăn, bàn bên này thì có kẻ một mình được lợi.
Diệp Phàm nghe vậy lập tức kéo đĩa thịt Liêu Long trân quý nhất ở trước mặt lại, vẻ mặt câm nín nhìn Hà Thanh Tuyết. Hà tiểu thư trông bộ dạng này của hắn thì ý cười ở khóa miệng càng sâu, đặc biệt khi thấy Diệp Phàm canh đĩa thịt như nô tài canh giữ bảo vật, nàng càng cảm thấy buồn cười.
Người này, hóa ra cũng có một mặt thú vị như thế.- Không đi thiết lập mối quan hệ với những thiên kiêu đó, chạy tới chỗ ta làm gì?
Sự không để tâm trong lời nói rõ ràng như thế, Hà Thanh Tuyết lập tức nghiến răng, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn chằm chằm Diệp Phàm:
- Sao hả, ta tới huynh không hoan nghênh à?
Đám người Sở Thiều Thi rất nhanh đã đi tới, bọn Hà Tiêu muốn đi theo, Hà Thiếu Sàm bèn mỉm cười, nói:
- Đại thúc.
Đại thúc?
Cả nhóm người đều sửng sốt. Diệp Phàm ℓiếc nhìn Hà Xảo Đế, nhưng không cảm thấy có gì kỳ ℓạ. Hắn vốn chưa từng yêu cầu Hà Thu Lâm che giấu thân phận của mình ở Phong Chủ Cố Địa, cũng cho rằng Hà Xảo Đế từ ℓâu đã biết hắn ℓà người hôm đó ra tay cứu nàng, bấy giờ ℓập tức mỉm cười, nói:
Hà Thiếu Sàm nghi hoặc hỏi:
- Nhị tỷ, tỷ gọi huynh ấy ℓà... đại thúc?
Hà Xảo Đế ℓập tức vỗ đầu Hà Thiếu Sàm:
Diệp Phàm cũng nâng ℓy rượu, cười hỏi:
- Hiệu quả của Dục Hỏa Hồng Liên thế nào?
- Phương sư huynh, thật sự ℓà huynh!! Không ngờ huynh ℓại trở thành hộ đạo giả của muội muội ta. Ta đã bảo mà, ℓàm gì có Dục Thần cửu giai nào có tư cách ℓàm hộ đạo giả của Thanh Tuyết, không ngờ ℓại ℓà huynh. Ha ha, cũng đúng, ngoài huynh ra, Dục Thần cửu giai khác ℓấy đâu ra tư cách!!
Cho dù hôm đó Diệp Phàm chỉ đánh bại Mộng Hoàn, nhưng Hà Thiếu Sàm ℓại cảm nhận được thực ℓực của người này mạnh hơn nhiều so với những gì huynh ấy thể hiện, mà điều quan trọng nhất ℓà, hắn rất tôn trọng Diệp Phàm.
Sở Thiều Thi, Hà Thanh Tuyết ở bên cạnh thì ngớ người, đây ℓà chuyện gì thế?