Chương 2326: So Đấu Đan Đạo
Chương 2326: So Đấu Đan Đạo
Câu này coi như trào phúng hội đồng rồi. Ngay ℓập tức, sắc mặt của các tu sĩ xung quanh đều trở nên rất khó chịu. Có một ít tu sĩ đang coi chuyện này như một trò vui, vì câu nói này của Diệp Phàm đã về phe của Đổng Siêu ℓuôn. Đan đạo ℓuận hội đối với bọn họ ℓà cực kỳ thần thánh, ở trong miệng Diệp Phàm ℓại trở nên không có giá trị gì. Bọn họ ℓàm sao có thể chịu đựng được?
- À?
Ngọc Liên nghe thế, đôi mắt đã ℓộ ra sát ý.
- Lục sư tỷ, không sao đâu.
- Không hổ là người luyện đan đứng đầu Ngọc gia. Chỉ bằng thủ pháp cao siêu như thế này, chúng ta đã kém hơn nhiều lắm.
- Ha ha, thật buồn cười là có người dám khiêu chiến Ngọc Liên. Các ngươi nhìn xem Diệp Phàm đang luyện chế cái quỷ gì vậy? Luyện dược là luyện như hắn ta sao? Thật nực cười.
- Trong vòng ba mươi tức, Diệp Phàm cũng chỉ là bỏ nước thuốc vào trong lò luyện đan. Hắn bị ngốc à, dùng ba mươi tức chắt lọc nước thuốc, ra một phần mười đều không được.
Nguyên một đám người đứng quan sát Diệp Phàm và dè bỉu hắn. Lục Thanh Sương đứng một bên cũng không nhịn được nắm chặt tay. Nàng biết luyện đan nên nàng càng hiểu rõ: tinh luyện nước thuốc tối kỵ là qua loa đại khái để tiết kiệm thời gian. Dùng thời gian là 30 hơi thở để chắt lọc nước thuốc… Không bao giờ có thể làm được.Quả nhiên, hắn vẫn không biết gì cả, không coi ai ra gì.
Lục Thanh Sương than thở âm thầm. Nàng bắt đầu hối hận mời Diệp Phàm tới đây. Nếu không phải do nàng lắm chuyện, Diệp Phàm cũng sẽ không gặp phải mối nguy hiểm này, càng sẽ không so đấu Đan đạo với Ngọc Liên. Việc này hoàn toàn là bọn họ tự rước nhục vào người.
Đổng Siêu cười lạnh nhìn Diệp Phàm. Hắn lại đi tới gần Lục Thanh Sương và nói:
- Lục sư tỷ, ngươi muốn tên đạo lữ này sống cũng không phải là không thể. Chỉ cần ngươi chịu ở bên ta một đêm thôi. Dù sao Đổng gia và Ngọc gia quan hệ luôn rất tốt đẹp.Diệp Phàm phất tay áo, nói một cách vô cùng tự tin. Lục Thanh Sương thấy Diệp Phàm nói vậy, liền không ngăn cản nữa. Chỉ là trong lòng nàng đang thầm tính toán, nếu Diệp Phàm thua, thì nên phá vây chạy thoát theo hướng nào đây. Nàng không thể nhìn Diệp Phàm đi chết được. Huống hồ, là nàng đưa Diệp Phàm đến Đan đạo luận hội này, dù cho là sự ngạo mạn của Diệp Phàm dẫn tới trận sóng gió này đi chăng nữa, dù thế nào, nàng cũng phải đảm bảo Diệp Phàm được an toàn rời đi.
- Nếu như vậy, ta xin tới thỉnh giáo Ngọc đạo hữu.
Diệp Phàm nói lớn tiếng, thân hình loé một cái đã xuất hiện trên thạch đài. Ngọc Liên thấy hắn như vậy hừ lạnh:
- Không biết tự lượng sức mình!Nàng cũng nhanh chóng xuất hiện ở phía đối diện Diệp Phàm.
- Đan đạo, quan trọng nhất chính là tinh luyện nước thuốc của Thần Linh Thảo. Thứ hai là điều khiển Đan quyết, kế đến là tỷ lệ đan dược, phẩm chất của đan dược…. Không làm thì thôi, một khi đã làm, chúng ta lấy thời gian đốt một nén hương làm chuẩn, cùng nhau luyện chế một lò thất phẩm Thần đan Tố Linh Đan. Căn cứ vào tỷ lệ thành đan của chúng ta và phẩm chất của đan dược để quyết định thắng thua. Thế nào?
Ngọc Liên lên tiếng. Luận đạo cùng Diệp Phàm, tất nhiên không thể nói ra những kết quả nghiên cứu của nàng trên con đường luyện đan được. Tất cả mọi người đều sẽ giấu giếm thứ này. Nàng cũng không thể vì một trận đấu không có ý nghĩa với Diệp Phàm, mà đi công bố những tâm đắc nhất của mình về luyện đan. Cho nên nàng chọn so đấu luyện đan với Diệp Phàm.
Tố Linh Đan, trong số thất phẩm Thần đan, chắc chắn được xếp vào loại khó luyện chế. Trong một nén hương, dù là lục phẩm Đan thần, cũng chưa chắc có thể luyện chế ra được Tố Linh Đan. Ngọc Liên chọn thi đấu cái này, nàng rất có tự tin.- Được!
Diệp Phàm gật đầu. Hắn còn đang lo nếu khi luận đạo, nhỡ Ngọc Liên cố tình cãi chày cãi cối thì phải làm như thế nào. Nếu bây giờ nàng đưa ra dùng luyện đan quyết định thắng thua, hắn càng đồng ý.
Lúc này Ngọc Liên vung tay lên, một nén hương xuất hiện, bắt đầu bốc khói nghi ngút. Tiếp theo hai người cùng nhau lấy ra nguyên vật liệu dùng để luyện chế đan dược, nhanh chóng bắt đầu công việc.
Ngọc Liên dùng phương pháp luyện chế đan dược truyền thống, với các tu sĩ khác, cũng là phương án tinh luyện nước thuốc mà họ quen thuộc nhất. Tuy nhiên, rõ ràng Ngọc Liên có cái tiến hơn so với bọn họ, nên nước thuốc của nàng tạo ra tinh khiết hơn nhiều. Điều này khiến cho một đám tu sĩ vây quanh đều vỗ tay khen ngợi.Lục Thanh Sương nghe vậy nhíu mày lạnh lùng nhìn Đổng Siêu một cái rồi nói:
- So đấu chưa kết thúc, ngươi cho rằng phía ngươi thắng chắc rồi sao?
- Ha ha, thật buồn cười. Ai nấy cũng đều thấy được, Diệp Phàm căn bản không có kinh nghiệm luyện đan nào cả. Dùng thời gian 30 hơi thở đi chắt lọc nước thuốc. Ngươi cũng là người luyện đan, chẳng lẽ lại không biết kiến thức tầm thường này? Nước thuốc tạo ra Tố Linh Đan phải chắt lọc trong ít nhất 30 phút.
Đổng Siêu cười nói, ánh mắt tràn ngập tự tin. Lục Thanh Sương nghe thế liền trầm mặc không trả lời. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trong lòng cầu nguyện: Diệp Phàm ơi Diệp Phàm, người tuyệt đối không thể thua được.
Thời gian nửa nén hương trôi qua, Diệp Phàm bắt đầu thu đan, tốc độ rất nhanh. Pháp quyết thu đan cũng cực kỳ phức tạp. Các tu sĩ vây quanh ℓại không một ai phát hiện đan dược của Diệp Phàm rút cuộc ra sao, có bao nhiêu viên…
- Một nén hương ℓàm được mãn đan? Quá khó tin.
- Xem ra ℓần này Ngọc sư tỷ phát huy rất tốt. Ha ha, chỉ với số mãn đan này, Diệp Phàm thua chắc rồi.
Đám đông ℓúc này đang cực kỳ kích động. Lục Thanh sương trắng bệch hết mặt mày. Ngọc Liên ℓạnh nhạt nhìn Diệp Phàm, nàng ném đan dược ra. Đan dược cứ như thế bay ℓơ ℓửng trong không trung.
- 12 viên mãn đan. 3 viên trung phẩm, 9 viên hạ phẩm.
Nói xong, trường kiếm trong tay Ngọc Liên cũng bay ℓên, rơi xuống trước mặt Diệp Phàm.
- Tự sát đi!!
Nếu ℓà ℓúc khác, ℓoại tự tin này có vẻ rất buồn cười, nhưng trong trường hợp này, mọi người đều cho ℓà đương nhiên. Coi như trong một nén hương ℓàm ra mãn đan ℓà bình thường đi, nhưng ai có thể ℓàm ra ℓuôn 3 viên trung phẩm đan dược?