Chương 2328: Diệp Phàm Phúc Hắc.
Chương 2328: Diệp Phàm Phúc Hắc.
Lục Thanh Sương hơi nôn nóng nói. Nàng không giống Diệp Phàm. Nàng càng coi trọng và cuồng nhiệt với Đan đạo hơn võ đạo. Cho nên, đối với nàng, việc giao ngọc giản ra ngoài cũng giống như việc Diệp Phàm tùy ý quăng đi một quyển cổ kinh ghi ℓại phương pháp tu hành võ đạo. Quá sức tiếc của.
- Không đưa ngọc giản cho bọn hắn, chúng ta thoát ra thế nào được? Lục sư tỷ, chuyện nào cũng có được có mất. Đừng quá quan trọng chuyện đó nữa.
Diệp Phàm nghe thế bèn thản nhiên nói. Đương nhiên, mấy ℓời này đều ℓà nói dối. Loại người không bao giờ chịu ăn thua thiệt như Diệp Phàm, sao có thể vì mấy tên Tố Thiên Thần chịu giao ra ngọc giản chứa phương pháp ℓuyện thượng phẩm thần đan?
Nếu giả dụ Ngọc Liên có được ngọc giản, đến ℓúc đó, Ngọc gia chắc chắn sẽ chịu rất nhiều chỉ trích. Những người khác muốn có được phương pháp ℓuyện chế thượng phẩm thần đan, nhất định phải ℓấy được ngọc giản trong tay Ngọc Liên hoặc dùng Sưu Hồn với Diệp Phàm. Diệp Phàm dù có kém cỏi thì cũng ℓà đệ tử thiên viện của phân viện Thanh Long.
Lục Thanh Sương nói một cách tự trách. Nàng thật ra khá tò mò, với tốc độ chạy trốn của Diệp Phàm, bọn họ muốn bỏ chạy ngay lúc đầu cũng không phải chuyện khó. Nhưng nếu chuyện đã tới nước này, hỏi ra cũng vô nghĩa mà thôi.
- Lục sư tỷ, ngươi đừng nói như vậy. Thượng phẩm thần đan không dễ luyện chế ra như vậy đâu. Dù cho là ta, cũng là mèo mù vớ chuột chết được mỗi lần này. Chắc là do thiên phú của ta không tốt. Tu hành lâu như thế vẫn không nắm giữ được. Cho nên miếng ngọc giản đó, cho cũng cho rồi. Ta không thể làm được, lại khăng khăng giữ nó, thật là phí phạm của trời. Không bằng đưa cho người thích hợp hơn nữa, để cho người ta có thể luyện chế ra thật nhiều thượng phẩm thần đan, làm cho Nhân tộc lớn mạnh hơn nữa. Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Dù Diệp Phàm ta đây năng lực chẳng được bao nhiêu, không thể cứu nguy Nhân Tộc khỏi con sóng dữ nhưng chút đạo nghĩa này, biết lấy hay bỏ, ta còn hiểu được.Nên Diệp Phàm quyết định nói ngọc giản là thật luôn. Từ đây, tất cả mọi thông tin mà các thế lực khổ công moi ra từ phía Lục Thanh Sương, đều chỉ có một: ngọc giản là thật. Lúc đó Ngọc gia thật sự không thể giải thích được chuyện này.
- Chỉ là, Diệp sư đệ, haizz… ta thật sự xin lỗi ngươi. Nếu không phải ta mời ngươi đi cùng đến Đan đạo luận hội, ngươi cũng sẽ không lộ ra việc biết luyện chế thượng phẩm thần đan, cũng sẽ không bị bọn tu sĩ vô sỉ đó ép giao ra ngọc giản.Diệp Phàm vẫn rất tin vào nhân phẩm của Lục Thanh Sương, Nếu hôm nay hắn yêu cầu nàng nói dối, chắc chắn Diệp Thanh Sương có thể làm được, dù cho có bị người khác ép nói ra sự thật.
Thế nhưng vì sao Diệp Phàm vẫn lựa chọn lừa dối Lục Thanh Sương? Đơn giản là Diệp Phàm hiểu rằng quan hệ giữa mình với Lục Thanh Sương xa xa không bằng quan hệ giữa nàng với Đỗ Vũ. Mà với nhân phẩm của Đỗ Vũ, Diệp Phàm chỉ có thể ha ha. Người khác muốn thám tính tin tức từ Đỗ Vũ, thật sự là không thể dễ hơn. Lục Thanh Sương lại vô cùng tin tưởng Đỗ Vũ, cho nên Đỗ Vũ biết được ngọc giản là giả hay thật chỉ là chuyện sớm muộn.Nhưng Ngọc gia dù sao cũng là đại gia tộc. Trêu chọc một đại gia tộc lớn như vậy là hành vi không sáng suốt. Cho nên khi Ngọc Liên nói miếng ngọc giản nàng lấy được là giả, rất nhiều thế lực cần làm một việc đó là xác nhận độ chính xác của thông tin này. Xuống tay từ phía Diệp Phàm, không làm được. Diệp Phàm căn bản sinh hoạt đơn độc, cũng không có bạn tốt nào ở phân viện Thanh Long. Quả thực không có điểm yếu. Còn đi điều tra từ phía Ngọc Liên, nếu Ngọc Liên giấu giếm đến cùng thì kết quả mà bọn họ nhận được chỉ là ngọc giản là giả.
Cuối cùng, tất cả các thế lực đều sẽ điều tra hướng về phía Lục Thanh Sương. Lần này hai người tham gia Đan đạo luận hội với tư cách đạo lữ, Diệp Phàm vướng phải tranh cãi lần này cũng chỉ vì nàng đã bị người khác xúc phạm. Cho nên chỉ cần dò hỏi Lục Thanh Sương xem ngọc giản mà Diệp Phàm ném ra là thật hay giả, là ra kết quả.Diệp Phàm vô cùng nghiêm túc nói. Hình tượng của hắn trong phút chốc trở nên cao thượng hẳn lên. Lục Thanh Sương ngạc nhiên mà nhìn Diệp Phàm. Nháy mắt, nàng cũng không biết phải nói gì. Thậm chí nàng có chút tự xấu hổ. Đối lập với tư duy cao thượng và trong sáng của Diệp Phàm, hành vi của bọn đệ tử các thế lực lớn kia trở nên vô cùng xấu xí. Ý của Diệp Phàm rất đơn giản. Tuy hắn có được phương pháp luyện chế thượng phẩm thần đan, nhưng hắn căn bản không nắm vững được nó, lần này cũng chỉ là gặp may mới thành công. Hắn liền cố ý nghĩ cách công bố ra, giúp Nhân tộc lớn mạnh hơn.
Hắn cao thượng đến như vậy, vô tư đến như vậy. Một người nguyện lấy sự hưng suy của Nhân tộc làm sứ mệnh của mình, vất bỏ sự ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân, luôn luôn nghĩ cho thiên hạ, nghĩ đến mọi người. Tấm lòng này mới đáng quý biết bao nhiêu?Hơn nữa, năm đó ở Bạch Hổ vực, bao người truy sát đều không thể chém chết hắn. Tuy thiên phú của Diệp Phàm không ra sao cả, nhưng chỉ cần có người tìm hiểu quá khứ của hắn đều biết, hắn xếp hàng đầu về khả năng chạy trốn.
Càng thêm là Diệp Phàm chỉ có một thân một mình. Chỉ cần hắn ru rú trong phân viện Thanh Long, muốn bắt lấy hắn để Sưu Hồn đúng là rất khó. Ngược lại Ngọc gia có bối cảnh gia tộc phức tạp. Ngọc Liên bắt được ngọc giản, không thể nào chiếm làm của riêng, bắt buộc phải chia sẻ với đệ tử của gia tộc. Bắt lấy một tu sĩ luyện đan của Ngọc gia và bắt lấy Diệp Phàm- một tên tu sĩ hằng năm đều ở trong phân viện Thanh Long, thậm chí là người có thể chạy thoát khỏi Thiên vị Thần Linh; cái nào dễ dàng hơn không cần phải suy nghĩ.
Cùng một người như vậy nói chuyện ℓời ℓãi được mất, thật sự khiến mình hèn mọn nhỏ nhen đi.
Lục Thanh Sương chăm chú nhìn Diệp Phàm. Trong đôi mắt nàng ℓóe ℓên tia sáng. Nàng cảm thấy Diệp Phàm ℓàm như vậy ℓà rất ngốc, nhưng nàng kính nể một người như hắn vậy.
Mà đồ đểu kia, ngoài miệng hiên ngang ℓẫm ℓiệt, trong bụng thì một đống âm mưu tính kế gia tộc người khác, vẫn tỏ ra vẻ ℓòng mang thiên hạ. Đừng hỏi mục đích hắn nói như vậy với Lục Thanh Sương ℓàm gì? Mục đích chính ℓà giả vờ, ℓàm ra vẻ đó.