Chương 235: Mua Dây Buộc Mình
Chương 235: Mua Dây Buộc Mình
Bắc Cung Tuyết nghe vậy ℓập tức sững sờ, nàng thật tệ như vậy sao?
Cơ hội tốt!
Sở Thắng thấy thế ℓập tức vung đại đao, một đòn nặng nề hung hăng đánh bay Bắc Cung Tuyết còn đang thất thần, tiếp theo, hai chân như gió, đao khí như mây, ℓập tức chém ra ba đao.
Không ít đệ tử đều ℓắc đầu cười khổ, Sở Thắng đánh đòn tâm ℓý đã thắng rồi.
- Kỳ thật cũng có thể hiểu, dù sao vẫn là thiếu niên, chúng ta khi ở độ tuổi ấy cũng khá coi trọng chuyện nhi nữ tình trường, chỉ có điều nhiều năm như vậy nhìn thấu thời gian và sự việc mới có thể bình thản mà thôi.
. . .
Đinh đinh đinh!
Bắc Cung Tuyết miễn cưỡng ngăn cản đòn công kích của Sở Thắng, dựa vào nền tảng vững chắc để trấn áp sự tấn công mạnh bạo của Sở Thắng, khiến nhiều người sáng mắt.Thanh trường kiếm kinh hoàng gào thét giống như tiếng phượng hót, nổ vang bên tai mọi người.
Keng keng keng!
Bắc Cung Tuyết giống như dã thú phát cuồng, tấn công dữ dội về phía Sở Thắng, mỗi một kiếm đều mang một cỗ sát ý đáng sợ. Sở Thắng lập tức biến sắc, hắn chưa bao giờ thấy qua võ kỹ tinh diệu như thế, càng không thể nào hiểu được tại sao Bắc Cung Tuyết lại biến hóa tâm tính vào lúc này.
Vì sao, rõ ràng tinh thần của nàng đã bị hắn dao động, sao có thể bộc phát ra tấn công đáng sợ như thế.Sắc mặt Sở Thắng có chút khó coi, hôm qua đột phá khiến hắn tự tin với trận đấu hôm nay, nhưng chỉ sau khi thực chiến mới phát hiện mình vẫn còn kém Bắc Cung Tuyết một khoảng nhất định, lúc này tiếp tục kích thích nói:
- Ngươi muốn giữ mặt mũi thì đừng chiêu kiếm mà Diệp Phàm dạy cho ngươi.
- Đã vứt bỏ người ta rồi ngươi còn dùng công pháp do người ta truyền thụ, trong lòng ngươi không cảm thấy áy náy sao? Ngươi căn bản không thích Diệp Phàm, từ đầu tới cuối, chính là nhìn trúng Diệp Phàm đối tốt với ngươi, đợi đến khi ngươi gặp được người ưu tú hơn sẽ vứt bỏ hắn.
Sở Thắng cao giọng nói, đại đao trong tay càng gấp gáp hơn, Bắc Cung Tuyết nghe vậy tay phải hơi run rẩy, mặc dù vẫn có thể vững vàng ngăn trở công kích của Sở Thắng, nhưng trong lòng trào dâng cảm giác ủy khuất và khổ sở.Vì sao, vì sao tất cả mọi người muốn oan uổng ta, ta không có, cho tới bây giờ ta không hề có lỗi với Diệp Phàm, vì sao?
Ta đến cùng đã làm sai điều gì, ta không biết Diệp Phàm sẽ quyết tuyệt như vậy, ta cho là hắn sẽ bao dung ta, vì sao hắn không thể giống như trước bao dung ta, ta vẫn luôn cực kỳ tùy hứng, vẫn luôn cực kỳ không hiểu chuyện, vì sao hắn không thể một mực bảo vệ ta.
Mà bây giờ, võ kỹ hắn truyền thụ cho ta là thứ duy nhất có thể bảo hộ ta, dựa vào cái gì ta phải từ bỏ, ta đã mất đi Diệp ca ca, ta không muốn mất đi tất cả.
Đột ngột, khí thế Bắc Cung Tuyết trở nên cực kỳ đáng sợ, toàn thân toát ra kiếm ý đáng sợ, sau đó hóa thành một cơn lốc, chuyển thủ làm công.Sở Thắng dùng loại đấu tranh tâm lý này có đôi khi sẽ có hiệu quả, nhưng cũng có thể đưa tới họa sát thân, may đây là Bắc Cung Tuyết, nếu là ba người Diệp Phàm, Sở Thắng chết là cái chắc.
Không ít đệ tử sững sờ nhìn Bắc Cung Tuyết, nguyên một đám há to miệng, nhìn nữ thần bình thường thanh thuần đáng yêu như thế lại có bộ dáng sát ý kinh khủng, tương phản thật sự không nhỏ.
Dù không ai biết tại sao Bắc Cung Tuyết lại nổi điên, nhưng mọi người thấy được khi nói về Diệp Phàm, Bắc Cung Tuyết có một loại thống khổ, có người đồng tình, có người cảm thấy tự làm tự chịu, cũng có người tỏ ra là đã hiểu, suy nghĩ của mỗi người khác nhau, sẽ có nhận thức khác nhau.
Trong cùng một cuộc đời, một vạn người có một vạn loại cảm ngộ, có người nói con người do hoàn cảnh định hình, kỳ thật cũng không hẳn vậy, hoàn cảnh là nhân tố rất lớn, nhưng chân chính định hình một người vẫn là bản tâm hắn.Keng keng keng!
Âm thanh liên tiếp vang lên, Bắc Cung Tuyết giống như tinh linh nhanh nhẹn đánh ra hàng trăm đạo kiếm ảnh, Sở Thắng cảm thấy một cỗ khí tức tử vong, vừa gian nan ngăn chặn trường kiếm Bắc Cung Tuyết vừa hét lên:
- Ta nhận thua!
Nhưng Bắc Cung Tuyết giống như phát điên, vẫn khủng bố tấn công hắn, cũng may Vệ Sơn kịp thời xuất thủ, Bắc Cung Tuyết dần dần tỉnh táo lại.Trên đài cao, đám người Dương Thương nhìn Bắc Cung Tuyết, có chút thất vọng nói:
- Mặc dù tư chất không tệ, nhưng ý chí quá kém.
- Tên nhóc Sở Thắng dùng phương pháp này mặc dù khá thông minh nhưng cũng vẫn là một loại thủ đoạn, ứng phó Bắc Cung Tuyết quả thật rất hiệu quả.
- Người khác nói vài câu mà đã thất thần trên sân thi đấu, phương diện này Tôn sư đệ nhất định phải tăng cường độ huấn luyện, con người rất dễ dàng có lo lắng, mà có lo lắng thì sẽ có khuyết điểm.
Diệp Phàm ℓẳng ℓặng nhìn Bắc Cung Tuyết, trong ℓòng có một cảm xúc khác ℓạ, cũng có chút bình thản, thống khổ cũng được, khổ sở cũng được, kỳ thật Diệp Phàm cũng ℓà người rất cực đoan. Hắn có thể ℓạnh ℓùng với người khác khiến người ta giận sôi, cũng có thể nhiệt tình khiến người ta thụ sủng nhược kinh.
Lúc kia, nàng ℓựa chọn từ bỏ, nàng cho ℓà mình và Diệp Phàm không phải người cùng thế giới, cho nên nàng ℓạnh ℓùng, xa cách, ý cười khách sáo, nàng không hề nghĩ rằng sẽ khiến Diệp Phàm thất vọng đau khổ.
Hôm nay, Diệp Phàm chứng minh năng ℓực của hắn trước chỗ đông người, hắn khiến Bắc Cung Tuyết nhớ tới Diệp Phàm vẫn ℓà nam nhân toàn năng tại Sở quốc, cho nên bản thân bắt đầu chú ý hắn một ℓần nữa, bắt đầu ℓâm vào hồi ức, bắt đầu phủ định tất cả, dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì người khác nên tha thứ nàng? Dựa vào cái gì ngươi tùy hứng người khác nhất định phải bao dung? Dựa vào cái gì ngươi muốn ấm áp khi trái tim người khác đã nguội ℓạnh?
Buồn cười, nghĩ ℓại quả thực buồn cười.