Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 2356 - Chương 2371: Điên Cuồng Thoát Đi

Chương 2371: Điên Cuồng Thoát Đi
Chương 2371: Điên Cuồng Thoát Đi
canvasa1e23710.png- Hỗn Thiên Tỏa!!

Bàn tay trắng nõn của Chu Tiên Nhi rơi xuống, vô số dây ℓụa màu trắng ℓập tức bay ra, tiếp theo trói chặt ℓấy Hàn Diệu.

Dây ℓụa thu về, thân hình trọng thương của Hàn Diệu được Chu Tiên Nhi ôm bay đi, đám người Chu Sấm toàn ℓực phó gốc rễ thái cỗ di chủng đang ngừng từ dưới đất chui ℓên.

Ào ào ào!

Vô số bóng đen từ trên trời rơi xuống, giống như trái cây trên đại thụ rơi xuống, điên cuồng bay về phía đám người, đồng thời, trên nhánh cây to ℓớn, một dạng dây ℓeo giống như từng đầu Thương Long bắt đầu bay về phía đám người.

Sưu sưu sưu!

Tốc độ dây ℓeo cực nhanh, hơn nữa ℓại vô cùng to ℓớn, uy thế của từng sợi dây ℓeo cũng không thua so với đầu cự mãng ban nãy, ℓúc này Diệp Phàm cảm giác những thứ như kim sí điểu ba đầu, cự mãng, thạch nhân kia, tất cả những thái cổ di chủng này chỉ ℓà như bọ chét trên người đại thụ, mà đại thụ chọc trời này mới thật sự ℓà cự vô bá, ℓúc trước chẳng qua bọn họ chỉ chặn ℓại bọ chét mà thôi.

Ngàn vạn, dây leo nhiều như vậy nếu đồng loạt rơi xuống, liền xem như Thiên Vị Thần Linh cũng phải nuốt hận, đây thật sự chỉ là bên ngoài Thái Cổ Hoang Mạch?

Diệp Phàm thấy vậy làm gì còn quản sống chết của người Chu gia, bản thân chạy trước rồi nói, hắn cũng không có quan hệ gì với Chu gia, danh ngạch này là hắn dùng Đạo Hình Đan mà mua, hắn cũng không nợ Chu gia, không đáng vì đám người Chu Tiên Nhi mà liều mạng.

Sưu sưu sưu!

Cơ hồ tất cả mọi người ở thời điểm này từ bỏ ý nghĩ phản kháng đại thụ, nguyên một đám vắt chân lên cổ mà chạy, hận bản thân không thể mọc thêm hai cái đùi để chạy, lúc này khác biệt thực lực rất rõ ràng, Diệp Phàm giải trang Ngô Cường, thực lực chỉ Tố Địa Thần thất giai, vốn là kém cỏi nhất ở đây, nhưng rốt cuộc Diệp Phàm lại là người đầu tiên chạy đi, cho nên vị trí hiện tại của hắn vẫn là cách xa đại thụ nhất, hơn nữa biểu hiện thực lực bây giờ của Diệp Phàm lại vô cùng khủng bố, cho dù đám người Chu Tiên Nhi toàn lực chạy trốn cũng không đuổi kịp Diệp Phàm.
- Phong Thiên!

Sưu sưu sưu!

Xiềng xích màu trắng vô cùng vô tận từ trong hư không không ngừng xuất hiện, điên cuồng đụng vào dây leo đang bay vụt, cho dù Diệp Phàm không toàn lực ứng phó, nhưng xiềng xích phong ấn của hắn được cường hóa bởi Tinh Ấn Nguyên Hạch, lại thêm sức mạnh thuộc tính phong ấn vốn có, những đạo xiềng xích này quả thực rất bển bỉ và dẻo dai, mặc dù xiềng xích của Diệp Phàm không phải đối thủ của những sợi dây leo này, nhưng xác thực về mặt phong ấn lại rất hieuj quả, khiến những sợi dây leo này bị áp chế đi một phần.
Đi!!

Chu Sấm hét lớn, trường đao ra khỏi vô, lập tức trảm một cái, đao khí khủng bố nghịch thiên mà lên, hung hăng trảm mấy cái, dây leo liên tục bị chém lìa, nhưng càng có nhiều dây leo là trực tiếp hấp thu đao khí, không hề ngừng lại mà không ngừng bay lượn về phía đám người.

Diệp Phàm thấy thế con người có chút co rụt lại, Chu Sấm thế nhưng thật sự là Nhân Vị Thần Linh Thần Tâm cảnh thất giai, cho dù lấy thực lực trước mắt của Diệp Phàm, muốn đánh bại Chu Sấm, cũng nhất định phải mở ra Cửu Huyền Thiên toàn lực ứng phó, dù vậy, vẫn chưa đánh qua, Diệp Phàm cũng không có phần thắng tuyệt đối, nhưng chưa từng nghĩ đến vậy mà Chu Sấm chỉ có thể chống lại năm cái dây leo của đại thụ này.

Đại thụ này có bao nhiêu sợi dây leo?
Lúc này trong lòng Diệp Phàm thở dài một hơi, bây giờ hắn đã đến đằng sau cự thạch, đại thu kia cũng không có cách nào bắt hắn được, hắn đang an toàn, ngoài Diệp Phàm ở bên ngoài, tu sĩ Độc Cô gia cơ bản cũng đều chạy ra ngoài, lúc Độc Cô Tiêu Sái nói bọn họ rời đi, bọn họ căn bản không có bất kỳ hoài nghi gì, cho nên ngay từ đầu đã nhanh hơn đám người Chu gia một chút, mà bên trong đám người Chu gia, hàn Diệu lại là một kẻ ngốc, để cho người Chu gia bỏ qua cơ hội rời đi tốt nhất.

Có người Chu gia đoạn hậu, đệ tử Độc Cô gia rất thuận lợi đào tẩu.

Diệp Phàm quay đầu nhìn thấy được đám người Chu Tiên Nhi vẫn đang chạy vội về phía bên này, nhưng cực kỳ hiển nhiên, tình cảnh của bọn họ cũng cực kỳ hỏng bét, dây lên trên đại thụ giống như Thiên La Địa Võng, điên cuồng phóng về phía bọn họ, lấy tốc độ của dây leo, đám người Chu Tiên Nhi trừ khi phải bỏ lại một người để đoạn hậu, bằng không muốn toàn thân trở ra gần như là không có khả năng.

Không hề nghĩ ngợi, Diệp Phàm bắt đầu kết ấn, lần này hắn vật dụng thủ đoạn thi pháp linh hồn, sau khi đánh ra ấn quyết đơn giản, Diệp Phàm một cái về phía đám người Chu Tiên Nhi đang ở xa xa.
Nguy cơ sinh tử đang ở phía trước, Diệp Phàm còn quản việc ẩn giấu thực lực sao? Suy nghĩ nhiều chút, lại nói, biểu hiện tốc độ nhanh cũng không sao, ai cũng biết giấu dốt, Ngô Cường ẩn giấu tốc độ chí thượng, cũng không có cái gì không đúng.

Hưu hưu hưu, ngày càng nhiều dây leo bắn tới, bản thân Hàn Diệu bị trọng thương, hoàn toàn được Chu Tiên Nhi mang theo bên người, mà ở trong đó, trừ Diệp Phàm, tu vi thấp nhất là Chu Thanh Thanh cũng đã bị bỏ lại, một gốc rễ chui ra, trực tiếp đâm qua bàn chân trắng nõn của Chu Thanh Thanh, lập tức, máu tươi vẩy ra, trên mặt Chu Thanh Thanh lộ ra một tia thống khổ, hoảng hốt vội nói:

- Tiên Nhi tỷ tỷ cứu ta.

Phốc!
Một đạo đao khí bay tới, chặt đứt gốc rễ sau lưng Chu Thanh Thanh, tiếp theo Chu Sấm ném ra một đạo xiềng xích khóa chặt Chu Thanh Thanh lại, sau đó lại thu về, Chu Thanh Thanh trong thời nguy hiểm vẫn được cứu về, trên khuôn mặt mỹ lệ của Chu Thanh Thanh chỉ còn vẻ trắng bệch.

Diêp Phàm bay qua một chỗ cự thạch, đột ngột dừng thân hình, phía trên cự thạch có cấm chế chi lực rất kỳ quái, thần thức của Diệp Phàm đảo quan, lúc này phát hiện chung quanh đại thụ cũng có mấy loại cự thạch cùng loại, những cự thạch này hô ứng lẫn nhau, tạo thành phong cấm thần lực kỳ quái, nhốt đại thụ ở bên trong, hiển nhiên, bọn họ không phải là người phát hiện ra đại thụ này, đại nhân Nhân tộc hẳn đã sớm biết nơi này có loại thái cổ di chủng như đại thù này, nhưng muốn diệt đi cây đại thụ này lại cực kỳ khó khăn, không có cách nào khác chỉ cso thể dùng một loại trận văn phong ấn đại thụ tại chỗ.

Chiến lực của loại đại thụ này cực kỳ khủng bố, nhưng cũng có hạn chế to lớn, chính là đại thụ kia không thẻ thoát ly khỏi thổ nhưỡng để tự do hành tẩu, một đời của nó chỉ có thể cắm rễ ở một nơi.

Đây cũng là vì sao bên ngoài Thái Cổ Hoang Mạch lại có loại tồn tại kinh khủng nhưu vậy, đại thụ này căn bản không phải từ Thái Cổ Hoang Mạch đi ra, mà là ngay từ đầu đã sinh trưởng bên ngoài Thái Cổ Hoang Mạch, nó không có cách nào di động mà thôi.




Bình Luận (0)
Comment