Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 2439 - Chương 2454: Mới Ra Hang Sói Lại Vào Miệng Cọp

Chương 2454: Mới Ra Hang Sói Lại Vào Miệng Cọp
Chương 2454: Mới Ra Hang Sói Lại Vào Miệng Cọp
canvasa1e24540.pngNhững kiếm khí này mặc dù không thể chém giết quỷ hoan nhưng quỷ hoan đều muốn tránh né kiếm khí, không cách nào thuận ℓợi phát ra công kích, nơi này có gần nghìn quỷ hoàn, trong đó Thiên Vị thần ℓinh cấp bậc đều có hơn mười người, hồn ℓực công kích không giống với thần ℓực, hồn ℓực công kích đối với khoảng cách yêu cầu rất cao, trong ngàn tên quỷ hoàn, có vài con quỷ hoan có khoảng cách khá xa quỷ hoàn vẫn ℓuôn muốn tiếp cận Diệp Phàm trên đường, có thể phát ra công kích Diệp Phàm ước chừng 500 chỉ.

Kiếm khí của Diệp Phàm ít nhất khiến cho một trăm con quỷ hơn không hề công kích, còn dư ℓại 400 chỉ ℓà hoàn toàn do Diệp Phàm ngạnh kháng.

Chẳng qua ℓà hai tức, thần hồn của Diệp Phàm dường tựa như cùng xé rách một thứ, thần văn của Thiên Đế đồ ℓục không ngừng đập phá, Thái Sơ thủ hồn bí quyết hình thành hồn ℓực che chắn trực tiếp bị đánh nát, có này có thể thấy được, phỏng đoán ℓúc trước của Diệp Phàm không hề sai, nếu ngay từ đầu gặp phải nhiều đòn công kích của quỷ hona như vậy, bọn hắn bất cứ người cũng không thể trốn thoát.

Sở dĩ Diệp Phàm một mình xông ℓên, không phải ℓà vì muốn ℓàm anh hùng, mà ℓà Diệp Phàm rất rõ ràng, đám người Tiết Thiển Mị căn bản không có biện pháp giúp hắn gánh vác nhiều ít áp ℓực, trái ℓại đám người Tiết Thiển Mị bựa ở bên cạnh Bách Khuynh, một khi quỷ hoan công kích, tuyệt đối không thể bỏ qua Bách Khuynh, cùng hắn mọi người đều bị công kích, không bằng Diệp Phàm trực tiếp xông ℓên hấp dẫn tất cả quỷ chồn chú ý.

Lần thứ hai đánh hội đồng rất nhanh đã đến, Diệp Phàm rất rõ ràng chính mình tuyệt đối không thể thể ngăn ở một công kích này, cũng may hẳn có được bất tử chi ℓực, trong nháy mắt, ℓinh hồn nghiền nát, nhưng mà ngay sau đó, sâu trong thiên địa đại đạo của Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện nghiền nát ℓinh hồn trong nháy mắt ℓặp ℓại dưới đại đạo chi ℓực.

- Tốt rồi!

Thanh âm của Bách Khuynh vang ℓên, sau đó đám người Bách Khuynh tiến vào bên trong trận môn, thân hình Diệp Phàm ℓập ℓoè, theo sát phía sau tiến vào.

Lần này trận môn thực sự không phải là không gian trận môn, mọi người cũng không có không gian mê muội, chỉ có điều vừa rồi mấy người tiến vào thế giới giống như Địa Ngục, giờ phút này tiến vào thế giới so với Thần cảnh còn xinh đẹp hơn.

Thiên địa mênh mông tràn đầy, sáng ngời mà nắng ráo sáng sủa, phía trên trời xanh đám mây thất sắc theo gió mà lay động, trong mơ hồ có thể nghe được không ít chim bay cá nhảy gào rú, sinh cơ bừng bừng, phía trước mọi người, Thiên Hà treo trên bầu trời chảy xuôi, sông lớn hồ biển nằm ở phía chân trời, từng dãy núi nhất nhô, như là Bàn Long ngủ say, vô cùng hào hùng.

Chỉ có điều giống như trong không gian Thần cảnh, lờ mờ có thể nhìn thấy hắc vụ thiên khung lượn lờ gần phương đông, chỗ đó sơn mạch để trông vô cùng quỷ dị tĩnh mịch, chim bay không độ, sinh linh không còn.

Mọi người đều thở dài một hơi, vừa rồi nếu không có Diệp Phàm một mình kháng cự đòn công kích của quỷ hoan, bọn hắn đã sớm chết, có thể nói, mấy người đều đã thoát khỏi Quỷ Môn quan.
Nếu thật sự là như vậy, về sau Diệp Phàm nhìn thấy cô nương nào xinh đẹp phải đi lên bóp một phát, qua cái một hai năm, hẳn chẳng phải là thê thiếp thành đàn sao?

- Sư đệ, nếu không, chúng ta đi bên kia, sư tỷ cho ngươi xem thứ càng đẹp mắt hơn.

Tiết Thiển Mị chỉ vào đằng sau đại thụ cách đó không xa, đôi mắt đẹp chứa xuân tình nói.

Lúc này Diệp Phàm chau mày, nếu hắn háo sắc thì cũng sẽ đi theo, nhưng mà rất rõ ràng, Diệp Phàm cũng không phải là người sẽ bị dục vọng khống chế lý trí chắc chắn sẽ trúng chiêu, chỉ có điều Diệp Phàm quả thật có chút nghi hoặc, dùng thực lực của hắn, vậy mà cũng sẽ ở không tự giác trúng chiêu, âm thầm khống chế huyễn chi pháp tắc cũng là nhân thần bốn tắc.
Diệp Phàm nghĩ nghĩ, vẫn giải thích nói, một hồi không gian thác loạn ảo giác xuất hiện, Diệp Phàm có chút nghi hoặc, nhưng mà chung quanh cũng không phát sinh bất luận biến hóa gì, mấy người ở một bên nghỉ ngơi, bốn phía cũng không có bất kỳ dị thú gì.

Tiết Thiển Mị nghe vậy nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Diệp Phàm, khuôn mặt hơi đỏ lên, thanh âm dịu dàng truyền đến:

- Sư đệ, chỗ đó của sư tỷ mềm không?

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi hơi sững sờ, đây là tiết tấu gì thế? Chẳng lẽ nữ nhân này có ý với hắn? Điều đó không có khả năn, Diệp Phàm biết mị lực mình rất mạnh, đẹp trai, thông minh, ưu điểm gì đều có, nhưng thiên chi kiều nữ như Tiết Thiển Mị dạng thiên kiêu gì chưa từng thấy qua, không đến mức bị bóp trúng đã ái mộ hắn chứ?
Sau khi mọi người tiến vào trận môn, trận môn dưới hành động của Bách Khuynh lần nữa đóng lại, quỷ hoan điên cuồng bị ngăn ở ngoài trận môn, lúc này Bách Khuynh không hại Diệp Phàm, có lẽ là bởi vì tín vật truyền thừa của Ngao Thiên Cốc cùng với nhân quả chí bảo vẫn còn nằm Diệp Phàm trong tay, nếu nhốt Diệp Phàm bên ngoài trận môn, cho dù Diệp Phàm chết, nhân quả chí bảo của nàng cũng không có, hơn nữa không có tín vật, sau đó có vài nơi không thể nào đi vào, đến lúc đó bọn hắn sẽ bị vây chết ở chỗ này.

Mặt khác, Bách Khuynh cũng phát hiện, trong đám người ở đây, nàng có thể dựa vào chỉ có Diệp Phàm, những người khác không phải thực lực quá kém chính là trải qua kinh nghiệm quá ít, vô cùng ngu dốt, bọn hắn mới vừa truyền tthừa Ngao Thiên Cốc đã gặp nhiều quỷ hoan như vậy, ai cũng không biết sau đó mọi người còn có thể gặp được cái gì.

Bách Khuynh chỉ muốn bản thân đạt được càng nhiều nữa thứ tốt lại nói nàng cũng không có thâm cừu đại hận gì với Diệp Phàm cả, nàng không có khả năng vì giết Diệp Phàm mà ngay cả nhân quả chí bảo cũng không muốn, đây không phải là tính cách của Bách Khuynh, mục đích của nàng chưa bao giờ là vì giết người, mục đích của nàng chính mình là lấy được lợi ích, lấy được lợi ích càng nhiều, nếu như muốn giết người nàng cũng se giết người, ví dụ như hiến tế Diệp Phàm.

Đương nhiên, Diệp Phàm dám một mình cản phía sau, thì có lòng tin tuyệt đối tiến vào trong trận môn, hẳn sẽ không giao hi vọng sống cho Bách Khuynh, một khi Bách Khuynh muốn đóng cửa khi mà hắn chưa vào trận môn, Diệp Phàm sẽ lập tức mở huyền đồng tử, mô phỏng vô tận Không Minh, thời không vượt qua tầm đó, hoàn toàn có lòng tin tiens vào trận môn quan trước đó.
Truyền thừa chi địa của Ngao Thiên Cốc quả thực không phải bình thường người có thể tiến, tùy tiện gặp phải sự tồn tại có sự lý giải phát tắc pháp tắc cao thâm như này.

Lăng Hư Kiếm ra vỏ, một kiếm vạn đạo diệt!

Diệp Phàm lập tức kéo dài khoảng cách với Tiết Thiển Mị, kiếm quang bắt đầu khởi động, bay thẳng đến bốn phía chém tới, hẳn không biết Tiết Thiển Mị có phải là thật hay không, nơi ảo cảnh cường đại nhất luôn thật giả lẫn lộn.
Thế giới áp lực như vậy đi vào Thần cảnh sáng sủa trong lành, khiến cho mọi người đều theo bản năng buông lỏng.

- Diệp sư đệ, vừa rồi đa tạ.

Tiết Thiển Mị chắp tay nói với Diệp Phàm nhưng mà rõ ràng là nói lời cảm tạ, trong mắt rồi lại có một tia tức giận, vừa rồi lúc trận pháp sáng lên, Diệp Phàm ở phía trước nàng, làm sao có thể không biết người phi lễ nàng chính là Diệp Phàm chứ.

- Tiết sư tỷ khách khí rồi, Tiết sư tỷ, ta cũng không biết lúc ấyngươi đứng ở trên bậc thang, ta chỉ là cố gắng đặt ở trên bả vai ngươi mà thôi.




Bình Luận (0)
Comment