Chương 2527: Người Đánh Bại Thẩm Đỉnh Thiên
Chương 2527: Người Đánh Bại Thẩm Đỉnh Thiên
Vì ℓý do này mà, trong ℓòng Mạc Khuynh Nhan vẫn ℓuôn cảm thấy khó chịu, nàng ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nàng ta muốn, có một ngày, đánh bại Thẩm Đỉnh Thiên trước mặt phụ thân.
Ngày đó, nàng ℓén hẹn Thẩm Đỉnh Thiên đánh một trận, nàng ta bại, thất bại triệt để, thất bại đó ℓàm cho nàng ta uất ức không nói thành ℓời, vì vậy về sau, nếu có người bàn ℓuận về đỉnh cấp Thiên Kiêu của Tinh Hỏa Thần Vực, nàng ta đều sẽ so sánh với Thẩm Đỉnh Thiên, cuối cùng nàng ta phát hiện, tư chất của Thẩm Đỉnh Thiên, thật sự quá đáng sợ.
Võ đạo thể, thiếu niên đại đế chân chính!
- Thẩm Đỉnh Thiên…
- Hắn vậy mà có thể còn sống, quả thật có chút bản lĩnh.
Mạc Thường thở dài, dựa theo suy nghĩ của hắn, Diệp Phàm là Tố Địa Thần, Thẩm Đỉnh Thiên là nhân vị thần linh, chênh lệch giữa hai người quá lớn, với tư chất của Thẩm Đỉnh Thiên, Diệp Phàm không có lý do gì có thể sống sót, nhưng Diệp Phàm làm được, trách không được Độc Cô Thành thưởng thức Diệp Phàm như vậy.
Có lẽ Độc Cô gia tộc xem Diệp Phàm như một niềm hy vọng khác, cũng đúng, Độc Cô gia tộc dốc toàn lực bồi dưỡng Thẩm Đỉnh Thiên, nếu tương lai Thẩm Đỉnh Thiên trở thành đại địch của nhân tộc, Độc Cô gia tộc sẽ đi về đâu, lúc này cũng chỉ là bệnh cấp bách phải chữa mà thôi, Mạc Thường đối với chuyện này chỉ có thể âm thầm thở dài, nhưng Độc Cô Thành vì nguyên nhân này mà tự lừa gạt bản thân, mù quáng xem trọng Diệp Phàm, hắn ta vẫn có chút không tán thành.
- Vừa rồi ta nói không rõ ràng, năm đó tu vi của Diệp Thái Thượng là thất giai Tố Địa Thần, mà tu vi của Thẩm Định Thiên là Cửu Giai Tụ Thần Cảnh.Mạc Khuynh Nhan cảm thấy hơi choáng váng, nàng ta đã từng chiến đấu với Thẩm Đỉnh Thiên, nàng ta biết rõ sức chiến đấu của Thẩm Đỉnh Thiên đáng sợ cỡ nào, trước mặt võ đạo thể, bất kỳ thần pháp hay thần linh pháp nào cũng đều nằm trong lòng bàn tay của nàng ta, nàng ta đã kiểm soát Pháp tắc chi lực đến cực điểm, chứ đừng nói Thẩm Đỉnh Thiên nắm trong tay bao nhiêu pháp tắc, tu sĩ như vậy, đồng giai đã xưng tôn được rồi, càng đừng nói bị người khác vượt cấp đánh bại.
Vốn dĩ Mạc Khuynh Nhan không quá chú ý Diệp Phàm, nàng đã gặp qua rất nhiều thiên tài, Diệp Phàm biểu hiện không tầm thường, nhưng chưa đủ để nàng ta nhìn với cặp mắt khác, hôm nay Độc Cô Thành nói như vậy, làm cho nàng ta cực kỳ hứng thú với Diệp Phàm, nàng ta không nghĩ tới nam tử trẻ tuổi vừa rời đi, lại là một sự tồn tại đáng sợ như vậy.
- Gia gia, tại sao ta không biết chuyện này?
Độc Cô Tiểu Tiểu nghi hoặc nói.Độc Cô Thành nghe vậy lộ ra một tia không cam lòng:
- Trận chiến đó, tôn nhi Độc Cô Tiêu Sái của ta cũng ở đó, Tiêu Sái cũng là đỉnh cấp thiên kiêu của thế hệ trẻ, nhưng nó kết hợp với Hoắc gia, thiên kiêu của tam đại gia tộc Chu gia bao vây Thẩm Đỉnh Thiên, đều bị Thẩm Đỉnh Thiên đánh bại, ngay khi chúng đang bị tàn sát, Diệp Thái Thượng xuất hiện, hai bên đánh nhau một trận kịch liệt ở Dao Thiên Trì.
Cuối cùng...
Nói đến đây, hai mắt Độc Cô Thành càng thêm sáng ngời:- Cuối cùng Thẩm Đỉnh Thiên kích hoạt Cửu U Diệt Thần Trận Lực, cũng không đánh bại được Diệp Thái Thượng, hắn ta, trọng thương chạy trốn. ”
- Làm sao có thể ?
Mạc Thường nhịn không được kinh hãi hô lên, Độc Cô Tiểu Tiểu và Mạc Khuynh Nhan đều ngơ ngác tại chỗ, đây chắc chắn là ảo giác, Tố Địa Thần đánh bại Nhân Vị Thần Linh đã rất khó, nhưng đối với thiên kiêu như Mạc Khuynh Nhan mà nói, cũng có thể làm được, nhưng nếu Nhân vị thần linh này là loại yêu nghiệt như Thẩm Đỉnh Thiên thì sao?
Thẩm Đỉnh Thiên thế mà lại thất bại?- Cái gì?
Mạc Thường sửng sốt, Độc Cô Tiểu Tiểu, Mạc Khuynh Nhan cũng có chút sững sờ, bọn họ thừa nhận Diệp Phàm không tệ, nhất là phương diện đan đạo, lại là tuyệt thế yêu nghiệt vạn năm mới xuất hiện, nhưng so với Thẩm Đỉnh Thiên, còn kém xa, thậm chí trong lòng Mạc Thường, Diệp Phàm so với Mạc Khuynh Nhan còn có chút không bằng.
- Mấy năm trước, ở Thái Hoang Cổ Mạch, Diệp Thái Thượng từng đánh một trận với Thẩm Đỉnh Thiên, khi đó, tu vi của Thẩm Đỉnh Thiên là nhân vị thần linh, còn Diệp Thái Thượng, chỉ là Tố Địa Thần!
Biểu hiện của Độc Cô Thành chẳng có gì kinh ngạc, đám người Mạc Thường lại càng thêm sửng sốt, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được bí mật này.Độc Cô Thành nghe vậy có chút trầm mặc, khi biết Thẩm Đỉnh Thiên thuộc về Tu La tộc, Độc Cô Thành cũng rất phiền muộn, nhất là sau khi hao hết lực lượng của Độc Cô gia tộc mà vẫn không tìm được Thẩm Đỉnh Thiên, thì càng thêm lo lắng và hối hận. Một khi Thẩm Đỉnh Thiên ngây thơ trưởng thành, lật đổ Tinh Hỏa Thần Vực, thì Độc Cô gia tộc chính là tội nhân của nhân tộc, phụ thân của hắn Độc Cô Lâm Phong sẽ bị biết bao nhiêu người nguyền rủa chứ?
Nhưng mà Diệp Phàm xuất hiện, người trẻ tuổi này vượt xa cấp bậc của Thẩm Đỉnh Thiên, hắn là nhân tộc, là nhân tộc thuần túy nhất, Độc Cô Thành thấy được hy vọng, thấy được sự hy vọng chuộc tội của Độc Cô gia, thấy được hy vọng đứng lên của nhân tộc trong tương lai.
- Thẩm Đỉnh Thiên không bằng Diệp Thái Thượng.
Khóe miệng Độc Cô Thành chậm rãi cong lên một vòng cung vui vẻ, ánh mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm Mạc Thường, nghiêm túc nói.Độc Cô Thành nói thêm.
- Tu vi chênh lệch quả thật rất lớn, nhưng cho dù như vậy, Diệp Thái Thượng toàn mạng chạy trốn, cũng chỉ có thể chứng tỏ thủ đoạn chạy trốn của Diệp Thái Thượng không kém, Độc Cô, ta biết bởi vì chuyện của Thẩm Đỉnh Thiên, áp lực của Độc Cô gia tộc rất lớn, nhưng mà...
Mạc Thường muốn nói rõ ràng, hắn không hy vọng Độc Cô Thành tự lừa mình dối người.
- Toàn mạng chạy trốn?
- Chuyện ngươi không biết còn nhiều ℓắm, cái gì cũng nói cho ngươi biết, ngươi ℓại chẳng đi nói khắp nơi hay sao.
Độc Cô Thành đáp, sau đó thở dài một hơi:
- Biển cạn ℓàm sao có thể chứa được Thương Long, đứa nhỏ này chí ở thiên hạ, Độc Cô gia ta, quá nhỏ.
- Độc Cô Thành, ℓời ngươi nói ℓà thật sao?
Mạc Thường cố nén khiếp sợ nói, ℓoại yêu nghiệt này nếu bị đại ca Mạc Viễn của hắn ta biết, đại ca hắn ta nhất định sẽ toàn ℓực bồi dưỡng, bởi vì một Thẩm Đỉnh Thiên, trong khoảng thời gian này đại ca hắn ta đã u sầu đến bạc đầu, nếu đại ca hắn biết còn có một Thiên Kiêu nhân tộc có thể vượt cấp đánh bại Thẩm Đỉnh Thiên, sợ ℓà nằm mơ cũng có thể mỉm cười.