Chương 2752: Chính Nghĩa Hạo Nhiên Diệp Vương Tọa (2)
Diệp Phàm (tập tức giải thích nói,
Long Linh nghe xong cảm thấy Diệp Phạm nói cũng có tý, nhưng tuôn cảm thấy có gì đó không đúng nên không khỏi nhìn Diệyp Phàm một cách nghi ngờ.
- Khụ, Long sư muội, ánh mắt này của ngươi La có ý gì? Diệp Phàm ta tà toại người này sao? Ta không nói mình tà chính nhân qumân tử người đẹp ngồi trong tòng mà vẫn không toạn, nhưng tốt xấu gì cũng có dáng vẻ đoan chính chính trực. Cũng không biết trong đầu ngươi suốt ngày nghĩ cái gìn nữa, căn bản ta chưa từng nghĩ tới toại phương diện này... Long sư muội, vì sao Diệp Phàm ta có nhiều huynh đệ sống chết vì nha như vậy? Không sai, nhân phẩm, nguyên tắc, ℓòng mang đại nghĩa. Thành thật mà nói ta sẽ không nói ℓà ta có bao nhiêu ưu điểm, ta chỉ có thể khiêm tốn nói cho ngươi biết, ta ℓà chính nhân quân tử.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Mềm sao?
- Cảm giác giống như một tên trộm… khụ, ý của ta ℓà những tảng đá ở bên này thật mềm. A Phi cái gốc cây kia thật tròn… Long sư muội, ngươi nghe ta ngụy biện…
Trên đầu Long Linh ℓập tức nổi đầy hắc tuyến, nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Người này còn nói mình ℓà chính nhân quân tử, rõ ràng chính ℓà dâm tặc.
- Long tiểu di, đại thúc, các ngươi không phải ℓà đạo ℓữ sao?
Lục Khuynh Dao gặp Diệp Phàm và Long Linh như vậy không khỏi chen miệng nói. Hiển nhiên, mặc dù người nàng nhỏ, nhưng dù sao cũng ℓà người tu hành, phương tiện này nàng cũng hiểu rõ một chút.
Diệp Phạm xua tay, yếu ớt nói, Long Linh vừa định cõng Diệp Phạm trên lưng, đồng thời dùng thần lực ổn định Lục Thanh Dao ở giữa không trung, may là khoảng cách ở chỗ này cách Tinh Thần Cốc khá xa. Cho dù là Thiên Vị Thần Linh cũng rất khó để có thể cảm nhận được tình huống của bọn họ ở đây.
Sở dĩ Diệp Phàm lựa chọn rời đi sớm, là bởi vì hắn biết rõ những tu sĩ của Thương Hội kia có ý tưởng đối với tài nguyên bên trong Tinh Thần Hội. Diệp Phàm mang theo nô lệ hai tộc, lại còn lấy tài nguyên của Tinh Thần Hội nhường cho bọn họ, tất nhiên bọn họ vô cùng hài lòng.
Đối với bọn họ mà nói, đều tưởng rằng là Diệp Phàm vội vã đi như vậy là để thỏa mãn thú tính của bản thân. Dù sao lúc trước còn đang chiến đấu, Ma Vân cũng từng đưa Lục Khuynh Dao đến bên trong tiểu viện để phát tiết dục vọng.
Có thể thấy được Ma Vân gấp gáp như thế nào.- Bởi vì nếu là tu sĩ sau khi bị sưu hồn, hồn phách của họ đều sẽ xuất hiện không hoàn chỉnh. Nếu ta không sử dụng loại phương thức này để che giấu những người khác, tất nhiên những cường giả kia rất có thể sẽ phát hiện ra hồn phách hoàn chỉnh của Hoàng đạo hữu. Khuynh Dao, ngươi phải nhớ kỹ, sau này khi ngươi hành tẩu tu hành giới, bất luận là làm chuyện gì, cũng nhất định phải cẩn thận.
Diệp Phàm kiên nhẫn giải thích.
Lục Khuynh Dao nghe vậy có hơi ngây thơ nhẹ gật đầu.- Ai là đạo lữ của hắn, hừ.
Long Linh nũng nịu nhẹ giọng nói, trong đôi mắt to tròn tràn đầy xấu hổ. Nhưng rất nhanh, ánh mắt nàng lại trở nên nhu hòa không ít:
- Diệp sư huynh, lần này ta thật sự phải cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, có thể ta sẽ phải sống trong áy náy cả đời.
Trong lòng Long Linh cực kỳ khâm phục Diệp Phàm. Sau khi Tinh Thần Hội bị Dị tộc tìm thấy, Long Linh đã biết những tu sĩ này sẽ gặp phải bi thảm, nhưng không nghĩ quả thực Diệp Phàm lại cứu được nhiều người đến như vậy.Lục Khuynh Dao cũng lộ ra một chút lo lắng, không sai nàng là một đứa trẻ, nhưng cũng không phải là không có kiến thức. Những người đó đang tìm Diệp Phàm, Long Linh, đại thúc họ Diệp của mình, Long tiểu di họ Long. Nghĩ đến bọn họ chính là người mà Dị tộc muốn tìm.
Lục Khuynh Dao cũng không biết bởi vì đại nạn ở Tinh Thần hội mà giận lây sang Diệp Phàm và Long Linh. Nàng biết rất rõ, phu phụ đại thúc không có lỗi trong chuyện này.
- Đại thúc, ngươi có thể cứu cha, nương còn có thúc thúc và thẩm thẩm, tại sao còn muốn ra tay đối với Hoàng di?
Phi hành một khoảng thời gian, sắc mặt Diệp Phàm cũng dần dần khôi phục lại không ít. Lục Khuynh Dao có hơi khó hiểu hỏi, mặc dù Diệp Phàm đã tạo ra hiện tượng giả chết lơ lửng của Hoàng Khinh Nhiên, nhưng sức mạnh của cú đấm đó cũng không phải là giả.- Không chỉ có ngươi phải sống trong áy náy. Ta cũng vậy, sự áy náy của ngươi còn có thể làm cho ta áy náy hơn nữa. Ngươi cần gì phải cảm ơn ta, người phải cảm ơn là ta. Long sư muội, nếu không phải có ngươi, Diệp Phàm ta sớm đã chết từ lâu rồi.
Diệp Phàm khá là chân thành nói, khí tức trên người suy yếu xuống với một tốc độ cực kỳ nhanh. Sắc mặt trở nên trắng bệch, khóe miệng lại bắt đầu chảy máu. Thấy thế lúc này Long Linh có hơi bối rối, dùng thần lực ổn định Diệp Phàm, lo lắng nói:
- Diệp sư huynh, ngươi không sao chứ?
- Không có việc gì, vết thương của ta chưa được chữa lành, khi vận dụng một số thủ đoạn để lực soát hồn phách của Ma Vân. Vừa rồi vì để cho cường giả Dị tộc không còn nghi ngờ, đã sử dụng Thánh Ma lực mạnh hơn, vết thương đã phản tác dụng.