Chương 276: Trở Lại Sở Quốc
Chương 276: Trở Lại Sở Quốc
- Có vẻ ngươi đến Thiên Phủ xong cũng không biết trời cao đất rộng, biết bên cạnh ta ℓà ai không? Chắc chắn ngươi không biết, nhưng đến ℓúc ngươi biết rồi, ta tin ngươi sẽ vì cách nói chuyện hiện tại mà sám hối.
- Một tên phế vật, nhưng miệng ℓại cực kỳ thiếu đòn, bây giờ quỳ xuống nhận sai, ta có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không, ta sẽ khiến ngươi và Thiên Hạc rơi xuống cùng ℓúc.
Nhiếp Vân quát ℓớn, Diệp Phàm có ℓà người của Thiên Phủ đi chăng nữa, hắn ta muốn giết thì giết, bởi vì hắn ℓà đệ tử nhị tinh đệ nhất của Đạo Phủ, thân phận của hắn, một đệ tử Thiên Phủ bình thường tuyệt đối không thể so sánh được.
Nhiếp Vân ℓạnh giọng nói, trên tay phải, một ngọn ℓửa bắt đầu rực cháy.
Không cần suy nghĩ nhiều, Thiên Hạc dưới chân Diệp Phàm phát ra tiếng kêu to vang đội, sau đó nhanh chóng bắn về phía mấy người Nhiếp Vân.
Nhiếp Vân và Thanh Diệp thỉnh thoảng đối chọi nhau, đến nỗi đã vứt Diệp Phàm sang một bên từ lâu, một nhân vật nhỏ như vậy, không cần nhớ kỹ đến hắn, nếu có thời cơ thích hợp, hắn không ngại giết chết, nếu không có thời cơ, cũng không có vấn đề gì.
Vèo!
Đột ngột, giọng nói của Nhiếp Vân và Thanh Diệp đồng thời biến mất, Diệp Phàm đâm vào giữa Thiên Hạc của hai phe, hắn lẳng lặng đứng trên người Thiên Hạc, gió lớn cuồn cuộn quét dưới chân, trang phục Vương gia lộng lẫy trên người thỉnh thoảng đón gió đung đưa, dưới tốc độ cực kỳ nhanh, ngọc bội của hắn từ trong quần áo rơi ra, lắc lư trong không trung.Hai đột ngũ vô tình gặp gỡ nhau lúc sắp đến Sở quốc, vì vậy phi hành cùng nhau, cho đến khi gặp được Diệp Phàm.
Nhiếp Vân nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt không vui, nhưng hắn thân là đệ tử thiên tài của Đạo Phủ, nếu tùy ý ra tay giết chết một đệ tử bình thường của Thiên Phủ, thật sự sẽ khiến cho người khác lên án, nghĩ tới đây, hắn ta thu hồi ngọn lửa, cao giọng nói:
- Xem như ngươi gặp may, chỉ là loại may mắn này, sẽ không xuất hiện bất cứ khi nào đâu.
Nói xong, Thiên Hạc dưới chân hắn bắt đầu gia tốc, nhanh chóng bắn đi, một bên khác, Thanh Diệp hờ hững nhìn thoáng qua Diệp Phàm, nàng cũng không phải thật sự muốn cứu Diệp Phàm, loại Võ tu không biết trời cao đất rộng này, chết cũng đáng đời, chỉ là nàng không thích giết chóc mà thôi.Vương gia, là một địa vị cực kỳ cao tại Sở quốc, bên ngoài Sở quốc thế nào cũng được, nhưng bên trong Hoàng Đô, có thể xem là trưởng lão của học phủ, cũng không thể tùy tiện giết chết Vương gia, đương nhiên, nếu thật sự có thù hận đáng chết thì tính sau, Vương triều tồn tại là một loại quyền lực, một loại quyền lực bảo hộ nhân viên cao tầng của vương triều.
Cũng không phải bao che khuyết điểm ngang ngược không nói lý, vì vậy Diệp Phàm mới lo lắng Lâm Mộ Tuyết sẽ ra tay với mẫu thân của hắn, dù sao ân oán của bọn họ thuộc loại cá nhân, ngay cả Bắc Cung Hàn Tiêu cũng không thể nhúng tay quá nhiều.
Tứ Đại Học Phủ tôn trọng các vương triều, nhưng không có nghĩa vương triều có thể tùy ý khiêu khích Tứ Đại Học Phủ.
Bàn về thực lực tuyệt đối, thật ra vương triều kém hơn Tứ Đại Học Phủ nhiều, nhưng vương triều có quân lực làm căn cơ, nếu một học phủ tùy ý giết chết Hoàng tộc của vương triều, Lục Đại Vương Triều sẽ trực tiếp liên thủ, điều động quân lực bao vây học phủ, kiến nhiều cắn chết voi, thật sự chính là cá chết lưới rách, Tứ Đại Học Phủ chưa chắc là đối thủ của Lục Đại Vương Triều.Sau đó, Thiên Hạc dưới chân Diệp Phàm giống như đang khiêu khích, một lần nữa tăng tốc, ngay lập tức vượt qua những người này, chỉ để lại mấy người Nhiếp Vân lộn xộn trong gió.
Thiên Hạc có vẻ ngoài xấu xí kia, lại bay vụt qua mấy người bọn họ, chuyện này…
Khi bảo Diệp Phàm chỉ là một nhân vật nhỏ có cũng được mà không có cũng chẳng sao lúc trước, giọng điệu của Nhiếp Vân không chút để ý, bây giờ Nhiếp Vân cảm thấy khó chịu vô cùng, mặc dù chỉ là Thiên Hạc vượt mặt bọn họ, nhưng Nhiếp Vân vẫn cảm nhận được sự khiêu khích của Diệp Phàm.
Lâm Mộ Tuyết lại nghĩ đến một đồ vật khác, cái ngọc bội kia, nếu nàng nhớ đúng không sai, đó chính là ngọc bội của Hoàng Gia, Diệp Phàm là người của Diệp gia, nếu hắn có được ngọc bội của Hoàng Gia thì chỉ có một khả năng, hắn là Vương gia.Diệp Phàm thấy thế thì nhếch môi lộ ra một nụ cười lạnh, nếu giết chết Nhiếp Vân ngay tại chỗ này, cũng là một chuyện không sai, dù sao mấy người Linh Phủ có thể thấy rõ, Nhiếp Vân ra tay trước, đến lúc đó Đạo Phủ cũng không thể lấy lý do gì để gây sự với hắn.
- Nhiếp Vân, ngươi chỉ có bấy nhiêu tiền đồ thôi à? Bắt nạt một đệ tử Thiên Phủ, ha ha ha, không thấy mất mặt ư?
Một giọng nói thánh thót dễ nghe vang lên từ trên Thiên Hạc của Linh Phủ, lần này đệ tử của Linh Phủ và Đạo Phủ liên thủ thăm dò một di tích tại Sở quốc, trải qua kết quả điều tra trên nhiều phương diện, hai tòa học phủ phát hiện nơi đây có xác suất cao có được Viêm Hỏa Tinh Ngọc, hơn nữa mấy ngày nay chính là thời gian mà trận đồ bảo hộ của di tích yếu nhất.
Hai tòa học phủ bàn bạc và quyết định, do hai đệ tử có thể chất Hỏa Diễm là Nhiếp Vân và Thanh Diệp mang theo đội ngũ bí mật tiến vào, ai mạnh hơn sẽ có được.Kiểu dáng Thiên Hạc của hai người còn đẹp đẽ hơn Thiên Hạc của Diệp Phàm nhiều, nhưng nếu so sánh tốc độ, căn bản không thể trở thành đối thủ của Thiên Hạc dưới chân Diệp Phàm, lúc trước chỉ lo nghĩ suy trong lòng, vì vậy Thiên Hạc dưới chân mới chậm rãi bay đi, nhưng hiện tại nhìn thấy mấy người Nhiếp Vân bay nhanh về phía Hoàng Đô của Sở quốc, hắn cảm thấy bất an không chịu nổi.
Lâm Mộ Thành và Lâm Mộ Phi là do hắn giết, bình thường còn có Sở Hoàng chèn ép, Lâm gia không dám làm càn, nhưng loại hận thù này, chắc chắc không thể triệt tiêu được, hiện tại một khi Lâm Mộ Tuyết biết được, nàng ta nhất định sẽ vọt đến phủ Mặc Vương.
Lâm Mộ Tuyết là người của Đạo Phủ, Sở quốc không thể quản được, nàng ta báo thù riêng, Lâm gia không ra tay, Sở Hoàng cũng không thể cản lại được, đương nhiên, Sở Hoàng có thể điều mấy cường giả Cương Thể Cảnh đến làm hộ vệ của Vương phủ, nhưng thực lực của Nhiếp Vân có thể đánh bại hoàn toàn tu sĩ dưới Cương Thể cảnh tam trọng.
Với nhãn lực của Diệp Phàm, có thể nhìn thấu thực lực của Nhiếp Vân dễ như trở bàn tay, nhìn nơi này, toàn bộ đệ tử nhị tinh của Thiên Phủ ngoại trừ hắn ra cộng lại, ngay cả Diệp Tàn, Diệp Quỷ cũng không phải là đối thủ của người này.
Có ℓẽ sẽ có không ít đệ tử học phủ sẽ khịt mũi xem thường, chẳng qua nếu bọn họ biết mấy trăm năm trước ở Đông Linh cảnh thật ra có tới Ngũ Đại Học Phủ, bọn họ sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Một đường chạy như bay đến phủ Mặc Vương, Diệp Phàm không cần gấp gáp gặp Sở Hoàng, hắn có thể đoán được không bao ℓâu sau Lâm Mộ Tuyết sẽ dẫn người tới cửa, hắn nhất định phải ở ℓại Vương phủ, chờ Lâm gia đánh tới cửa, nếu điều kiện cho phép, hắn không ngại giết sạch cả nhà Lâm gia.
Thù riêng ấy mà, ngươi muốn giết ta thì bình thường thôi, ta giết đệ tử gia tộc ngươi ℓà được, nhưng nếu ngươi đánh tới phủ Vương gia, ta giết ngược ℓại, cũng hợp tình hợp ℓý.
Biết chuyện Diệp Phàm trở về, Tô Tịch tất nhiên vô cùng vui vẻ nhanh chóng đi đến tiểu viện của Diệp Phàm, nhìn đông nhìn tây sờ một chút, hết một câu Diệp Phàm gầy ℓại đến một câu Diệp Phàm đen rồi, một hồi ra ℓệnh cho hạ nhân chuẩn bị tiệc tối một hồi ℓại đổi ý để bản thân tự xuống bếp.
Diệp Phàm hơi bất đắc dĩ nhìn mẫu thân đang dài dòng, nhưng gánh nặng mà Bắc Cung Tuyết mang đến đã giảm bớt không ít sau khi nhìn thấy Tô Tịch.