Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 281 - Chương 281: Tương Kế Tựu Kế

Chương 281: Tương Kế Tựu Kế
Chương 281: Tương Kế Tựu Kế
canvasa1c2810.pngNhiếp Vân ℓộ ra một tia giễu cợt nói, nam tử mặc hắc bào trước mắt, nhìn thoáng qua không thể đoán được tu vi, nhưng có che giấu thế nào đi chăng nữa, thì cũng không có cách nào che giấu được khí thế, hắn có thể xác định thực ℓực của nam tử trước mắt dưới Cương Thể cảnh.

Đứng ở đây chính ℓà đệ tử thiên tài của Đạo Phủ và Linh Phủ, hắn và Thanh Diệp, bọn họ tuyệt đối ℓà sự tồn tại vô địch dưới Cương Thể cảnh.

Thanh Diệp cạnh tranh với hắn, ℓà bởi vì Thanh Diệp có tư cách này, nam tử áo đen trước mắt thì ℓà cái thá gì? Hắn có tư cách gì? Chẳng ℓẽ hắn cho rằng bọn Nhiếp Vân ℓà tu sĩ dưới Nhập Cương ℓục trọng, thì không có gì đáng sợ à?

canvasa1c2811.pngNhiếp Vân cao giọng nói, sau đó ℓướt một bước, thân hình ℓập tức vọt đến bên người Diệp Phàm, Thích Khách Lưu Đột Tiến Thiểm Điện Đột Tiến.

Thanh Diệp tất nhiên càng không có suy nghĩ thăm dò Diệp Phàm, thật ra nàng hiểu rõ vô cùng, Hỏa Phượng Thể không phải là thể chất chuyên hấp thu hỏa diễm, có lẽ nàng thật sự ăn không nổi Viêm Hỏa Tinh Ngọc, nhưng Tứ Phủ Võ Hội sắp bắt đầu, Nhiếp Vân chính là đối thủ trọng yếu của nàng, chỉ cần Nhiếp Vân không thể thu hoạch được Viêm Hỏa Tinh Ngọc, lần xuất hành đến Sở quốc này của nàng đã thành công trọn vẹn, bây giờ nhiều hơn một người thần bí, chưa chắc đã là chuyện xấu.

Răng rắc!

Trong lúc mọi người đang giằng co, trên tảng đá bên cạnh bọn họ phát ra một âm thanh kỳ quái, sau đó trận pháp chấn động, chậm rãi trở nên yếu ớt, thời cơ tiến vào di tích đã đến.

Lúc này bọn họ lập tức đặt sự chú ý lên trên cự thạch, khi Diệp Phàm tới đây vào kiếp trước, nơi này đã bị từng đợt người đến càn quét sạch sẽ, lúc hắn tiến vào bên trong căn bản không có nguy hiểm gì, từ đầu tới đuôi chỉ có một hành lang lớn, trên vách tường hành lang có không ít trận pháp bị phá hỏng.
Tứ Linh Hồi Thiên Trận chân chính có yêu cầu cực kỳ cao đối với kẻ phá trận, một khi bắt đầu phá trận, năng lực hành động cơ bản đều sẽ mất đi.

Nếu vậy, sinh tử của Diệp Phàm sẽ phụ thuộc vào Nhiếp Vân, hắn ta đưa ra yêu cầu này, chắc chắn có suy nghĩ chém chết Diệp Phàm ở bên trong, nhưng Diệp Phàm cũng không hề sợ, trực tiếp bước lên.

Nhiếp Vân phái ra hai người, một là người tên Minh Châu, là vị nữ tử còn lại ngoài Lâm Mộ Tuyết, được xem là đệ tử nhị tinh xuất sắc, còn một người nữa là nam tử, tên là Hoành Vũ, vũ khí là trường côn.

Tu vi của hai người đều là Nhập Cường ngũ trọng, sau đó Linh Phủ phái ra một nữ đệ tử, tên là Lam Tâm, dùng kiếm!
Bốn người phân biệt đứng thẳng bốn phương, sau đó nguyên lực bắt đầu theo du tẩu theo thần văn.

Ánh mắt Nhiếp Vân trào phúng nhìn Diệp Phàm, hắn thật sự có ý nghĩ nương theo cơ hội này chém giết Diệp Phàm, ban đầu hắn cho rằng Diệp Phàm sẽ cự tuyệt, sỉ nhục một phen cũng không tệ, ai ngờ người này vậy mà lại không biết mờ ám trong Tứ Linh Hồi Thiên Trận, nếu vậy, đương nhiên hắn sẽ không lưu thủ.

- Ta vốn cho rằng ngươi là một thiên tài, ai ngờ lại là một tên ngu xuẩn, trưởng lão trong sư môn không nói cho ngươi biết, khi hành tẩu bên ngoài Thiên Vũ, không thể tuỳ tiện tin tưởng người khác sao?

Nhiếp Vân cao giọng nói, sau đó rút trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, chậm rãi đi về phía Diệp Phàm.
Trường kiếm xuất vỏ, kiếm khí lập tức bao phủ Diệp Phàm, Diệp Phàm nghiêng người một cái, tay cầm chủy thủy đưa lên đỡ.

- Có tư cách hay không, cũng không phải do ngươi quyết định!

Keng keng keng!

Ba đòn cực tốc liên tục, Nhiếp Vân chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh kỳ lạ từ trên mũi kiếm truyền đến, đồng thời, tay phải của hắn vậy mà lại cảm thấy một loại cảm giác đau đớn thấu xương, đây là... Ba Văn Kình!
Trường kiếm tấn công trong khoảng cách gần, tất nhiên không thể uy lực hơn chủy thủ được, trong lúc nhất thời, Nhiếp Vân chỉ có thể bị động phòng thủ, vài tiếng vang liên tiếp nổ ra, Nhiếp Vân phát ra một tiếng gầm nghẹn khuất, thi triển Tam Thốn Bộ Tam Bộ Nhất Thiểm, cách xa Diệp Phàm.

Diệp Phàm không truy kích, chủy thủ linh động vẫn điên cuồng xoay tròn trên tay hắn, không giống với khinh thường trước đó, giờ phút này, trong đôi mắt Nhiếp Vân và Thanh Diệp đều lộ ra vẻ ngưng trọng, trong lòng Nhiếp Vân càng khó chịu hơn nhiều, một vương triều Sở quốc nho nhỏ, sao lại ngọa hổ tàng long như vậy.

Hắn là sự tồn tại đáng sợ đến cỡ nào ở Đạo Phủ, dưới Cương Thể cảnh không người nào đánh thắng được hắn, vậy mà chỉ đến một Sở quốc, lúc trước xuất hiện một Diệp Phàm thực lực kinh người, hiện tại lại có một người áo đen không dùng võ kỹ nhưng có thể buộc hắn dùng hết võ kỹ mới miễn cưỡng đánh thành ngang tay.

Mặc dù hắn biết át chủ bài của mình chính là võ kỹ và hỏa diễm, nhưng kẻ tâm cao khí ngạo như hắn lại bị áp chế, trong lòng không thể nào sảng khoái được, nhưng bây giờ không cần xuất thủ, mục tiêu của hắn là Viêm Hỏa Tinh Ngọc, nếu bây giờ liều mạng chiến đấu với người thần bí này thì thật không đáng.
Nhưng trong kiếp này, bọn họ là nhóm người thứ nhất đi vào, trong đó có nguy hiểm gì, Diệp Phàm cũng không rõ.

- Đây là Tứ Linh Hồi Thiên Trận, cần bốn người tự mình chưởng khống một phương vị, khống chế chính xác nguyên lực đi theo đường vân này cho đến đỉnh, trận pháp sẽ tự giải, bọn ta sẽ phân ra hai người, còn hai người, Thanh Diệp phân ra một người, còn lại thì cần huynh đài này góp chút sức lực.

Nhiếp Vân cao giọng nói, mọi người đều biết nói thực lực của hắn nghịch thiên, nhưng lại không biết tạo nghệ của hắn với trận pháp cũng rất tốt.

Diệp Phàm nghe vậy thì bắt đầu quan sát đường vân trên trận pháp, đây không phải là Tứ Linh Hồi Thiên Trận hoàn chỉnh, có lẽ do quá xa xưa, hoặc do nguyên nhân khác, trận pháp đã không còn trọn vẹn, dựa vào lý giải của hắn đối với trận pháp, một mình hắn cũng có thể tuỳ tiện tiến vào nơi đây.
Nhiếp Vân phản ứng cực nhanh, trường kiếm trong tay xoay tròn, thoát khỏi tay lơ lửng giữa không trung, kiếm khí gào thét, chém về phía Diệp Phàm, đồng thời hắn xoay kiếm quét ngang ra.

Thân hình của Diệp Phàm giống như ma quỷ, đánh ra Ảnh Chi Vũ, lơ lửng giữa trời, tránh né toàn bộ công kích của Nhiếp Vân, hai người đều không sử dụng võ kỹ, Nhiếp Vân chỉ thăm dò thực lực của Diệp Phàm, thế nên hắn sẽ không tùy ý toàn lực ra tay, nếu không sẽ để Thanh Diệp được hưởng lợi.

Mà Diệp Phàm cũng tùy ý ứng phó, nếu thể hiện thực lực quá mạnh, có lẽ sẽ khiến hai đại học phủ hợp tác đối phó hắn, đến lúc đó chắc chắn sẽ gặp một vài phiền phức không quan trọng.

Vèo, gió lạnh gào thét, chủy thủ của Diệp Phàm nhanh chóng chém một nhát về phía Nhiếp Vân, vô cùng sắc bén, không cách nào đuổi kịp, thân hình Diệp Phàm biến thành ảo ảnh, không dùng bất kỳ thân pháp nào, nhưng vẫn làm cho Nhiếp Vân phải luống cuống đỡ đòn.


Diệp Phàm nghe vậy thì ℓộ ra một ý cười trào phúng:

- Ta vốn cho rằng ngươi ℓà một kẻ ngu ngốc, vậy mà ngu thật, trưởng ℓão Đạo Phủ không nói cho ngươi biết, khi hành tẩu không nên coi thường bất kỳ ai à? Viêm Hỏa Tinh Ngọc, ta ℓấy trước!

Nói xong, nguyên ℓực của ba người khác không thể điều khiển nhanh chóng nghiêng ℓệch, sau đó không gian xung quanh Diệp Phàm bắt đầu sụp đổ, rất nhanh, bên cạnh hắn xuất hiện một cửa hang, hắn ℓoé ℓên một cái rồi biến mất không thấy đâu.

Toàn bộ Tứ Linh Hồi Thiên Trận bắt đầu phản phệ, sắc mặt của ba người khác ℓập tức tái nhợt vô cùng, Thanh Diệp vội điều động nữ đệ tử bên ngươi nhanh chóng bổ sung vào vị trí của Diệp Phàm, vẻ mặt hơi khó coi, mặc dù nàng không muốn Nhiếp Vân ℓấy được Viêm Hỏa Tinh Ngọc, nhưng nàng cũng muốn ℓiều một phen, ai ngờ ℓại bị Diệp Phàm trực tiếp đoạt tiên cơ.

Bình Luận (0)
Comment