Chương 2921: Lựa Chọn
Vì sao nhà họ Nhiếp không hận?
Bọn họ có tý do để hận. Người sáng suốt vừa thấy thì biết, những oan hồn đó suy yếu, tất nhiên tà do đám người Lân Hiểu tàm, trong tfòng không khỏi thâm than đám người Lân Hiểu tỉ tiện. Luôn mồm trách tổ tiên, ℓuôn mồm tôn kính nhà họ Nhiếp, ở trước mặt truyền thừa của Nhiếp Nhân Hưng, không phải bọn họ cũng muốn ℓuyện hóa những oan hồn đó sao?
Không ít người nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, bọn họ không biết Diệp Phàm nên xử ℓý việc trước mắt như thế nào. Nhưng bọn họ biết, bọn họ không có khả năng bỏ ℓỡ truyền thừa của Nhiếp Nhân Hưng.
Diệp Phàm giết đám người Lân Hiểu, chẳng ℓẽ không phải một phần nguyên nhân ℓà do truyền thừa của Nhiếp Nhân Hưng sao? Huống chi chỉ ℓà oan hồn?
Nói chung, hình tượng bây giò của Diệp Phàm trong Long mọi người tà không tốt. Chẳng qua tam mọi người ngoài ý muốn tà Diệp Phàm vẫn chưa tàm ra việc mà bọn họ cho rằng tỉ tiện, mà đánh ra tực tượng sức sống cực kì nồng đậm. Lực tượng sức sống tiến vào trong cơ thể oan hồn.
Lực tượng sức sống bình thường cùng oan hồn sẽ xung đột, nhưng Diệp Phàm đánh ra tực tượng sức sống tà tực tượng của Sinh Mệnh Thụ, mặc dù tà hồn phách cũng có thể chữa trị.
Oan hồn cảm nhận được tực tượng sức sống, tức khắc trên mặt đữ tợn chậm rãi trở nên hiền tành, Diệp Phàm còn trộn thêm tực tượng tính Loc của Thanh Sơn Không Tuyệt vào tực tượng sức sống. Đương nhiên, chỉ rất nhỏ, nếu không oan hồn cũng sẽ bị ngọn tửa thiêu cháy sạch sẽ. Lực ℓượng tinh ℓọc có thể tinh ℓọc một chút oán khí của oan hồn, trong khoảng thời gian ngắn, đông đảo oan hồn mang theo ánh mắt đầy sát khí khát máu chậm rãi bình tĩnh ℓại.
Diệp Phàm vừa nói, vừa tiếp tục chữa trị hồn phách tàn khuyết cho đám người Nhiếp Sương.
- Nhiếp Hoàng cống hiến cả đời hiến cho Nhân tộc, sao hắn lại nguyên ý để cho truyền thừa bị phong ấn vĩnh viễn?
- Người trẻ tuổi, ngươi khác bọn họ, nhưng ngươi vẫn là Nhân tộc, nhà họ Nhiếp chúng ta bị Nhân tộc vứt bỏ, sau khi chúng ta chết có oán khí, không vào luân hồi, nếu cho ngươi truyền thừa, ngươi có thể tạo phúc cho Nhân tộc. Chúng ta chết không nhắm mắt.
Nhiếp Sương lắc đầu:Không giết oan hồn là bởi vì nguyên tắc của Diệp Phàm, Nhiếp Nhân Hưng không sai, nhà họ Nhiếp cũng không sai, hôm nay Nhiếp Sương làm tất cả càng không sai. Sai là thế giới này, sai là lòng người dơ bẩn.
Năm đó đông đảo cường giả Nhân tộc chém giết đám người Nhiếp Sương là muốn truyền thừa. Hôm nay nếu Diệp Phàm vì truyền thừa chém chết hồn phách đám người Nhiếp Sương, vậy hắn khác gì những người đó?
Nhiếp Nhân Hưng cống hiến cho Nhân tộc, không chỉ là thời đại kia, thời đại này yên ổn làm sao không phải do những anh hùng tổ tiên nỗ lực mang đến?
- Nhưng ta cảm thấy các vị tiền bối nói sai một chút, Nhiếp hoàng không phải thật sự vứt bỏ Nhân tộc hoàn toàn, bởi vì ta được Nhiếp hoàng chỉ điểm.- Mặc dù ngươi trợ giúp chúng ta củng cố Thần Hồn, cũng đừng mơ lấy được truyền thừa của Nhiếp hoàng, trừ khi, ngươi chém chết chúng ta.
Oan hồn Nhiếp Sương vẫn lạnh lùng nói, nhưng đã không có địch ý sâu với Diệp Phàm như lúc trước, bởi vì hắn biết rõ, lấy thực lực của tiểu bối trước mắt này, muốn chém chết hồn phách bọn họ dễ như trở bàn tay. Mà lực lượng sức sống có thể chữa trị hồn phách quý giá như thế nào?
Tiểu bối này dùng lực lượng sức sống quý giá như thế để chữa trị hồn phách của bọn họ, có thể thấy được đều không phải là cái loại người gian ác.
Quan trọng nhất là lúc đám người Diệp Phàm đi vào Nhân Hoàng Tinh đã từng nói chuyện phiếm, tuy bọn họ là oan hồn không có thân thể lỗ tai nhưng cũng nghe được lời đám người Diệp Phàm nói.- Hồn lực suy yếu nhiều năm như vậy, các ngươi đã không thể tiến vào luân hồi, nếu ta thu hồi căn nguyên sức sống, theo thời gian trôi đi, các ngươi sẽ hồn phi phách tán. Vãn bối có thể làm cũng chỉ là khả năng cho phép.
Làm mọi người ngoài ý muốn là Diệp Phàm lại lựa chọn như vậy, tức khắc, không ít người có chút tràn đầy cảm xúc. Nói như thế trước mặt nhiều người, nếu lật lọng, tin chắc bất kì ai đang ngồi đều không làm được, huống chi thân phận của Diệp Phàm. Nhưng đây là truyền thừa của Nhiếp Nhân Hưng, hắn giết đám người Lân Hiểu còn không phải vì truyền thừa sao? Bây giờ lại không giết oan hồn?
Diệp Phàm đương nhiên sẽ không giết, tính cách của hắn là như thế, giết đám người Lân Hiểu không liên quan gì đến truyền thừa, mà là đám người Lân Hiểu ích kỷ, hắn không thể tin tưởng.
Vừa lúc giết gà dọa khỉ.- Năm đó Nhân Hưng làm tất cả cho Nhân tộc, nhưng Nhân tộc ruồng bỏ hắn, ngươi nhìn xem phong ấn trên Nhân Hoàng Tinh, đều là Nhân Hưng làm. Đây là ý của hắn, hắn không muốn giao truyền thừa của mình cho Nhân tộc. Người trẻ tuổi, ngươi không cần tốn căn nguyên sức sống trân quý như thế, ta sẽ không bị ngươi nói mà lay động, nếu ngươi khăng khăng muốn truyền thừa của Nhân Hưng, ta cũng không ngăn ngươi được. Chẳng qua, chúng ta thề sống chết sẽ để cho các ngươi thuận lợi lấy được truyền thừa.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều nhìn Diệp Phàm, bọn họ rất muốn biết, Diệp Phàm sẽ xử lí thế nào, chém chết bọn họ? Hay từ bỏ truyền thừa?
- Tiền bối, nếu các ngươi khăng khăng không đồng ý, ta sẽ không lấy truyền thừa của Nhiếp hoàng, ta tôn trọng Nhiếp hoàng, cũng tôn trọng nhà họ Nhiếp. Ta không thể sống ở thời đại kia, minh oan cho nhà họ Nhiếp, lại tuyệt đối sẽ không trở thành đồng lõa của nhưng tội nhân đó.
Diệp Phàm nghe vậy khẳng định trả lời, lại không giảm lực lượng sức sống:Lúc ấy Diệp Phàm nói là tình trạng thảm thiết của nhà họ Nhiếp, càng là một người thấy rõ lòng người, cùng bọn họ sinh ra đồng cảm. Trái lại bị đám thiên kiêu bị Diệp Phàm chém chết như Nguyệt Lạc, lúc trước một đám biểu hiện không tin Diệp Phàm, tránh thoát ảo cảnh, lại một đám lòng đầy căm hận sự trơ trẽn của tổ tiên.
Cuối cùng đâu?
Vì truyền thừa, bọn họ không phải cũng muốn luyện hóa toàn bộ tàn hồn nhà họ Nhiếp sao? Sau khi bị luyện hóa sẽ khiến bọn họ không có cách tiến vào luân hồi. Mà Diệp Phàm nói điều thực tế nhất lại làm việc hoàn toàn khác.
- Tiền bối, những việc xảy ra ở vô tận năm tháng phía trước, làm người đời sau, tại hạ chỉ có thể than tiếc, lại cũng không thể ra sức. Nhưng thân là Nhân tộc, ta tất nhiên hy vọng truyền thừa của Nhiếp Nhân Hoàng có thể trợ giúp Nhân tộc huy hoàng lần nữa. Ta biết các ngươi nhận thương tổn rất sâu, nhưng oan có đầu nợ có chủ, trước không nói bọn họ, vãn bối là tu sĩ phi thăng từ Phàm Giới, việc năm đó cũng không liên lụy đến trên người vãn bối.
Nói xong, Diệp Phàm bắt đầu vận chuyển 《Thái Huyền Dương Lục》, đồng thời, Hà Thanh Tuyết bay ra, dừng bên cạnh Diệp Phàm vận chuyển 《Thái Huyền Âm Lục》.
Tức khắc, xung quanh hai người, ℓực ℓượng âm dương biến ảo, phía sau Diệp Phàm, mặt trời từ từ dâng ℓên, phía sau Hà Thanh Tuyết, mặt trăng chiếu rọi một phương.
Đông đảo tu sĩ không hiểu, nhưng oan hồn nhà họ Nhiếp ℓại ở nháy mắt trở nên rất vui vẻ, không khí vui vẻ này ảnh hưởng mọi người.
Đám người Nhiếp Âm Tức ngạc nhiên, hay ℓà Diệp Phàm thật sự được Nhiếp Nhân Hưng chỉ điểm?
Nam nhân này đến cùng còn có bao nhiêu thần bí? Vì sao hắn ℓuôn có thể sáng tạo những việc không có khả năng?