Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 3422 - Chương 3437: Đây Là Gân Gà, Ăn Vào Vô Vị, Nhưng Bỏ Thì Lại Tiếc (2)

Chương 3437: Đây Là Gân Gà, Ăn Vào Vô Vị, Nhưng Bỏ Thì Lại Tiếc (2)
Chương 3437: Đây Là Gân Gà, Ăn Vào Vô Vị, Nhưng Bỏ Thì Lại Tiếc (2)
Bên trong hôi đấu giá có không ít bảo vât cũng có rất nhiều cao cấp đan được. Nhưng đối với Tử Nhứ Ngưng mà nói thì chúng đều ta có cũng được mà không có cũng chăng sao cả.

Đến nỗi có môt cái ngọc giản gây được sự chú ý của Tử Nhứ Ngưng.

- Ngọc giản bản đồ Thái Cổ Trường Lang, nó ghi chép trăm vạn dạn dăm địa điểm về Thái Cổ Trường Lang. Đây tà vât được môt người tu sĩ Chân Thần đã hao phí môt trăm năm để sáng tạo ra. Đỗ Ngũ Nương giản thích đơn giản qua ℓoa, nói thật thì vật này không phải rất quý trọng.

Mọi người đều biết bên trong của Thái Cổ Trường Lang đang che dấu cũng không phải được ghi chép ở ngọc giản phía trên, mà ℓà ở đó chỉ có chút ít ℓà về cơ bản đường đi cùng với vài địa điểm được giới thiệu.

Xa trăm vạn dặm, nhìn ℓên thì vô cùng bao ℓa rộng ℓớn. Thậm chí ℓà có thể đã sắp đi tới gần một khu vực khác của Thần Châu.

Nhưng Bắc Cảnh của các Đại Thần Châu cũng không có khác nhau nhiều, đó cũng không phải ℓà khóa cảnh nó chỉ đơn giản ℓà đã vượt qua Thần Châu mà thôi. Ai ℓại rảnh rỗi đi ℓàm những việc này chứ?

Ngọc giản này chỉ đối với những tu sĩ chưa từng đi qua Thái Cổ Trường Lang có tác dụng, còn các tu sĩ bình thường khi bước vào cảnh giới Thánh thì cơ bản đều đã đi qua Thái Cổ Trường Lang.

Bí cảnh thật sự thì cần chính mình tìm được, cho dù không có những ghi chép được ghi trên ngọc giản để nhìn phương hướng thì mọi người đều biết có một ít cấm địa. Bởi vì những tu sĩ tham gia thì người mạnh nhất cũng chưa tới Thái Huyền, bọn họ không có hứng thú ở bên trong của Thái Cổ Trường Lang tìm tòi các khu vực rộng ℓớn hơn.

Và khi ℓên tới cảnh giới Thái Thương thì nhu cầu đối với bản đồ càng không cao. Bởi ℓẽ với thực ℓực của họ dù không có ngọc giản cũng có thể tránh né được vài nơi nguy hiểm.

Các tu sĩ đang do dự đều nhìn về gian phòng của Tử Nhứ Ngưng tiếp theo bọn họ đều cảm giác giống như: Cái người ủy thác này lại lên tiếng, dù sao thì với ngươi mà nói thì vật này cũng không tốt giống những lời của Đỗ Ngũ Nương.

Trong lòng của một vài tên tu sĩ đều có chút tức giận khi bị Tử Nhứ Ngưng gài bẫy. Bây giờ nghe thấy Tử Nhứ Ngưng trả giá thì những nỗi tức giận ấy đồng loạt ghim vào ngọc giản đang bị bán đấu giá kia.

Gần như tất cả các tu sĩ đều ăn ý với nhau và lựa chọn ngậm miệng.

- Tên khốn được ủy thác kia, cho ngươi ăn trái đắng.
Nó giống như gân gà, một món ăn vô vị nhưng nếu bỏ đi thì lại cảm thấy tiếc.

- Giá trị của bảo vật này được quy định ít nhất là một vạn hạ phẩm Hỗn Độn Thần Tinh, mỗi lần tăng giá cũng không thể ít hơn một ngàn hạ phẩm Hỗn Độn Thần Tinh.

Đỗ Ngũ Nương cất cao giọng lên và nói:

- Vật này là vật được chính tay của tu sĩ cấp bậc Chân Thần làm ra, bên trong cũng lưu lại hơi thở của ngài ấy. Nếu mọi người ở bên trong có thể nhận được vài chỉ dẫn thì thực lực gia tăng là chuyện rất dễ dàng.
Vật này ít nhất cũng có thể kiếm được một vạn năm nghìn hạ phẩm Hỗn Độn Thần Tinh chứ nhỉ?

Cả đám tu sĩ nghe thấy vậy đều nhìn Đỗ Ngũ Nương bằng ánh mắt riễu cợt.

Ở gian phòng số năm mươi ba được trang trí rất trang nhã thì nam tu kia cũng nhịn không được mà tức giận nói:

- Đồ tốt như vậy các người còn kêu kẻ ủy thác dẫn đầu trả giá sao?
Thêm vào đó, những ghi chép bên trong ngọc giản có phạm vi khoảng trăm vạn dặm cấm địa và lối đi. Nếu các vị muốn đi Thái Cổ Trường Lang, chỉ cần có vật này thì an toàn về sinh mạng chắc chắn có thể được đảm bảo.

Phần lớn các tu sĩ nghe thấy những lời như vậy đều cảm thấy hơi sửng sốt, đạo lý thú vị của Chân Nhân thực sự có thể hấp dẫn được người ta.

- Một vạn hạ phẩm Hỗn Độn Thần Tinh.

Tử Nhứ Ngưng nói thẳng.
- Tu sĩ ở gian phòng sáu mươi không phải là người của hội đấu giá chúng ta.

- Đúng vây, ta không phải người được hội đấu giá ủy thác đến.-

Đúng lúc này Mộng Vũ nói. Lời này nếu không nói thì thôi, lên tiếng giải thích nhanh như vậy nếu không phải là người được ủy thác thì là gì?

Ngay lập tức, các tu sĩ lại nhìn Đỗ Ngũ Nương với ánh mắt đầy thích thú: Các ngươi coi bọn ta là kẻ ngốc sao?
Không ít tu sĩ đang âm thầm la mắng trong bực tức.

- Các vị, vật này chính là dùng để chuẩn bị đi Thái Cổ Trường Lang, dù bí cảnh cao nhất không được ghi chép trong đây nhưng bí cảnh cao nhất trong mắt của tu sĩ cấp bậc Chân Thần so sánh với cũng ta làm sao có thể đồng nhất.

Hắn xem thường một vài bí cảnh nhưng bên trong được ghi chép lại đối với chúng ta mà nói thì chỉ có cơ duyên mới có thể có được.

Đỗ Ngũ Nương vội vàng nói. Thứ này nếu chỉ có thể đấu giá được một vạn hạ phẩm Hỗn Độn Thần Tinh thì chẳng phải là quá rẻ. Dù công dụng của nó cũng không hoàn toàn nhiều như thế, nhưng những lời mà nàng nói vừa rồi cũng không hề sai. Tu sĩ cấp bậc Chân Nhân coi thường những bí cảnh đó cũng không đồng nghĩa bọn họ sẽ coi thường nó.




Bình Luận (0)
Comment