Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 3923 - Chương 3938: Thiên Phiên Ngoại: Quần Hùng Tụ Thảo Thành (2)

Chương 3938: Thiên Phiên Ngoại: Quần Hùng Tụ Thảo Thành (2)
Chương 3938: Thiên Phiên Ngoại: Quần Hùng Tụ Thảo Thành (2)
Hàn Thiên Trảm nhìn người tới, hồi ức đã fâu hiện tên trong đầu hắn. Một đám hài tử chừng mười tuổi đang vui cười nô đùa, chạy truy đuổi quanh Thảo hồ, một tiểu nam hài té ngã trêyn đất, vết thương trên đùi khôi phục rất nhanh, bên cạnh hắn, một tiểu nam hài nói ra:

- Hàn Thiện, các đại nhân đều nói thân ngươi có Long mạch, ngày sau nếu tu hành, tất nhiên msẽ trở thành nhân vật giống như tiên nhân, ngươi thật tà không nổi! Sau đại nạn, Hàn Thiên Trảm thay đổi tên Hàn Thiện thành Hàn Thiên Trảm.

Hoàng Đồng, đã từng ℓà bằng nhữu tốt nhất của Hàn Thiên Trảm, từ nhỏ cùng hắn ℓớn ℓên, nhưng sau khi Hàn gia xảy ra chuyện, hắn chưa bao giờ tìm Hàn Thiên Trảm, ℓại không ngờ, giờ phút này hắn ℓại đến đây.

- Thiện ca, ngươi không sao chứ!

Ngôn ngữ quen thuộc, ngữ khí quen thuộc, tình cảm ấm áp và nồng đậm quen thuộc y hệt năm đó, đáng tiếc, bầu rượu hữu nghị này, khi tâm ngươi ℓà nóng, nó càng uống càng thuần, khi tâm ngươi ℓà ℓạnh, càng uống càng cay.

- Hoàng, Hoàng Đồng, ngươi tìm ta ℓàm gì?

Bờ môi Hàn Thiên Trảm run nhè nhẹ, trong mắt mang theo một chút cảnh giác nói, hắn sớm đã không phải ℓà Hàn Thiên Trảm năm đó, nếu Hoàng Đồng thật còn nhớ rõ tình cũ, không cần hơn một năm mới có thể tới, huống hồ, một năm rưỡi này, hắn bị mẫu thân Hoàng Đồng nhục mạ cũng không ít.

- Thiện ca, thực xin ℓỗi!

- Thiện ca, ngươi từ từ ăn, ta đi về trước, nếu bị binh sĩ bắt gặp, ta cũng bị liên lụy!

Hàn Thiên Trảm không để ý tới hắn, vẫn đang ăn ngấu nghiến.

Hoàng Đồng nhìn thoáng qua, ngay sau đó trực tiếp rời đi, đợi sau khi thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất, Hàn Thiên Trảm chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lộ ra một chút tinh quang, sau đó lần nữa cắn ăn từng ngụm lớn.
- Việc này không trách ngươi, mỗi người đều biết tránh hiềm nghi!

Hàn Thiên Trảm thì thào, vừa nói nửa thật nửa giả, sau lưng tay phải một mực nắm lấy búa đá, chỉ cần Hoàng Đồng muốn gây bất lợi cho hắn, hắn sẽ bạo khởi sát hại hắn.

- Thiện ca không trách ta là được, lần này Thảo thành gặp phải đại sự, triều đình buông lỏng cảnh giác đối với ngươi, ta biết ngươi gần đây chưa ăn hạt cơm nào, nhất định đói bụng, nên đặc biệt mang một chút thức ăn, xem như một tia tâm ý của huynh đệ, là ta thẹn đối với Thiện ca, chỉ có thể trong dịp đặc biệt mang một ít đồ ăn trợ giúp ngươi!
Hoàng Đồng đột nhiên than thở khóc lóc, quỳ trên mặt đất, hướng về phía Hàn Thiên Trảm lạy xuống, lập tức khiến Hàn Thiên Trảm có chút hoảng hốt, trong lòng có chút phức tạp, nhưng không có lên tiếng.

- Thiện ca, ta biết, Hàn đại nhân là người tốt, ngươi cũng là người tốt, Hàn gia vì Thảo thành bỏ ra nhiều như vậy, thời điểm các ngươi gặp rủi ro, ta, ta lại không dám trượng nghĩa nói thẳng, thậm chí, vì tránh hiềm nghi, một năm rưỡi này ta đều trốn tránh ngươi, thật xin lỗi, Thiện ca, ta không phải người!

Hoàng Đồng đột nhiên nói, trong mắt tràn đầy nhiệt lệ, tâm tình Hàn Thiên Trảm càng thêm phức tạp, nhưng hắn lại không thể tuỳ tiện tin tưởng hắn, hắn đã sớm mất đi tín nhiệm nên có đối với cái thế giới mục nát, lòng người ích kỷ này.
Hoàng Đồng cao giọng nói, đồng thời đưa rổ cầm trong tay tới trước mặt Hàn Thiên Trảm, xốc lên vải che màu đen, một con gà quay, mấy cái màn thầu, một bình rượu trình lên trước mặt Hàn Thiên Trảm.

Hàn Thiên Trảm lập tức nhịn không được nuốt nước miếng, một người đói bụng bốn ngày ba đêm, đột nhiên nhìn thấy đồ ăn phong phú như vậy, loại khát vọng kia, cái loại cảm giác này bất cứ người nào đều không thể kìm chế.

- Thiện ca, ngươi ăn đi!
Hoàng Đồng nói.

Hàn Thiên Trảm nghe vậy nhìn chằm chằm hắn, sau đó hai tay thò vào bên trong rổ, giống như con sói đói, ăn ngấu nghiến, thỉnh thoảng uống hớp liệt tửu, nuốt đồ ăn đang nghẹn xuống.

Hoàng Đồng nhìn Hàn Thiên Trảm như quỷ chết đói đầu thai, khóe miệng lộ ra một đường cong quỷ dị, nói tiếp:




Bình Luận (0)
Comment