Chương 430: Kế Hoạch Của Dương Thiệu Đế
Chương 430: Kế Hoạch Của Dương Thiệu Đế
Cả đám Dương Nhược Huyên nghe xong thì đờ đẫn gật đầu, sau đó theo chỉ đạo của Diệp Phàm ở ℓại trong sơn động.
…
Thiên Phủ.
Cũng may bây giờ đã ℓộ hết ra rồi. Đám người trẻ tuổi như Diệp Phàm gặp phải ℓoại chuyện này chắc chắn cần chút thời gian bình tĩnh ℓại. Mà sau khi tiến vào bí địa chắc chắn bị mấy thứ trong đó hấp dẫn không cự tuyệt nổi.
Đã tìm nhiều năm như vậy, hắn ở nghĩa địa Bạch Cốt ở dãy Thiên Thú tìm kiếm, vào Thiên Phủ chỉ là ngẫu hứng không nghĩ lại tìm được một chỗ, mà còn là chỗ khó giải nhất, không ngờ lại phá giải dễ dàng như vậy.
Hắn đúng là phải cảm tạ Kiếm Tông.
Đám Dương Nhất Kiếm lao nhanh vào trong bí địa, rất nhanh sau đó mặt cả đám khó coi vô cùng, ngoài mấy cây linh thảo cấp thấp, Nguyên Thạch hạ phẩm bị trận pháp đánh bay lả tả ra thì chả còn gì.
Nhìn khung cảnh hoang tàn chả còn lại gì, cứ như hiện thực đang chế giễu Dương Nhất Kiếm ngu xuẩn, ngu tới mức làm người ta buồn cười, thánh địa tu luyện của Thiên Phủ thì bị huỷ, bây giờ chiếm được cũng chỉ toàn là Nguyên Thạch hạ phẩm và linh thảo cấp thấp, mấy món này có cho cũng chả ai thèm.Thiên Ma Tử nói câu này là có ý, hắn không sợ Dương Nhất Kiếm làm gì hắn, có Ma Long ở đây hắn đào thoát lúc nào cũng được, nhưng trước mặt tam đại học phủ, Thần Hoả Sơn Trang thì không thể làm loại chuyện huyết tế bằng người quang minh chính đại được.
- Hừ!
Dương Nhất Kiếm hừ lạnh một tiếng, cái gì cũng nói không nổi, bây giờ thì bắt đầu đến kẻ khác chia phần, tâm tình hắn mà tốt thì giết mấy tên tù binh cũng chả sao cả, nhưng bây giờ hắn khó chịu.
- Phụ thân, ta đáp ứng Thiên Ma Tử cho hắn hai ngàn người, ta thấy đây cũng là cơ hội tốt để dụ Diệp Phàm ra.- Tìm bằng được thi thể đám Diệp Phàm cho ta.
Dương Nhất Kiếm giận dữ hét lên, cả đám đệ tử nhao nhao lục soát hang động. Dù lục tung đến từng viên đá lên cũng không tìm được một mảnh áo của đám Diệp Phàm.
Dương Nhất Kiếm có chút tuyệt vọng, hắn không muốn tin nhưng sự thật đã ở trước mắt.
- Dương tông chủ.Lại nói bí địa Thiên Phủ vẫn an toàn hơn là ra ngoài bị Kiếm Tông truy sát, chỉ cần là người bình thường đều chọn ở lại trong bí địa. Bây giờ bí địa bị cưỡng chế mở ra chắc chắn mấy kẻ trong đó sẽ bị trận pháp nghiền chết, Kiếm Tông đã tổn thất như vậy, phải kiếm lại một món hời mới được.
Dương Nhất Kiếm lập tức bay vào trong bí địa, không chỉ có hắn, ba viện trưởng của những học phủ còn lại, Thần Hoả Sơn Trang trang chủ, trưởng lão Thiên Hạ Thương cũng vội tiến vào theo.
Chỉ có Thiên Ma Tử vô cùng bình tĩnh, đôi mắt hắn hưng phấn vô cùng, Đông Linh cảnh có ba chỗ phong ấn mạnh nhất, ba phong ấn này hợp lực phong ấn Ma Linh Thần Hoàng của thời đại Thương Cổ, trong Đông Linh cảnh có năm cảnh thì một cảnh mạnh nhất, lúc hạo kiếp cũng là cảnh tàn nhẫn nhất.
Cuối cùng đánh lui Ma Linh, Đông Linh cảnh thì đại thương nguyên khí, nhưng Ma Linh Thánh Hoàng cũng bị phong ấn dưới dãy núi Thiên Thú, Thiên Ma Tử biết ba chỗ phong ấn nhưng lại không rõ vị trí.Thiên Ma Tử đi tới cao giọng nói.
Dương Nhất Kiếm vừa nghe giọng hắn thì tức đến run người, tên này chính là kẻ đưa chủ ý làm cho bọn họ phá nát cả thánh địa tu luyện của Thiên Phủ, trách bản thân nhất thời hồ đồ tin tưởng hắn làm chuyện điên rồ.
- Có chuyện gì?
- Quý công tử của ngài đáp ứng cho ta huyết tế hai ngàn đệ tử Thiên Phủ…Bây giờ trong lý trí của Dương Nhất Kiếm chỉ còn lại hai câu, mất cả chì lẫn chải và lấy nhỏ bỏ lớn.
Đám người Bách Tiếu Ngữ có chút buồn cười, lần diệt Thiên Phủ này Kiếm Tông cũng tổn thương nguyên khí, vậy là chả thu lại được cái gì, còn chưa nói đến bao nhiêu cường giả Kiếm Tông cũng ngã xuống, còn mất bao nhiêu tài nguyên khác nữa.
Việc lần này không thể không nhắc tới công lao của Dương Thiệu Đế, sau chuyện này không hiểu địa vị trong Kiếm Tông của hắn sẽ rớt xuống mức nào nữa. Nếu trong thời gian ngắn hắn không thể kiếm về cho Kiếm Tông món hời nào, hắn sẽ mất đi sự ủng hộ của Thái thượng trưởng lão.
Cứ tưởng là thắng một trận lớn, cứ coi là Kiếm Tông thắng nhưng tổn thất cũng vô cùng nặng. Người bị ảnh hưởng nhiều nhất là Dương Thiệu Đế, hắn cứ nghĩ mình sắp xếp mọi chuyện đã ổn thoả. Nhưng một Thiên Phủ lớn như vậy sao có thể diệt một cách dễ dàng được, đủ để mọi người nhìn lại năng lực của hắn.Chỉ là chả ai nghĩ đám Diệp Phàm có thể lấy hết trân bảo trong bí địa đi mất. Mấy tiểu tử Nhập Cương cảnh, Cương Thể cảnh làm thế nào giết được cường giả Hợp Thánh cảnh?
Đây không thể gọi là thiên tài, nên gọi là yêu nghiệt, thiên kiêu.
Ở một mặt khác, lệnh bài Đế Lâm trân quý như vậy nhưng Dương Thương chỉ để một cái bên người, còn ba cái khác không biết để đâu, người này bị bệnh hay sao mà đồ quý như vậy lại vứt đồ lung tung?
Có thể nói mấy chuyện này chả ai nghĩ đến, địch thủ tổn thương một ngàn, Kiếm Tông cũng tổn thất đến tám trăm.
Dương Thiệu Đế ℓựa ℓời châm chước, trong ℓòng hắn cũng khó chịu, hắn có ℓàm sai gì đâu mà sao mọi người nhìn hắn như vậy.
- Làm thế nào để dụ ra?
- Có ba ngàn đệ tử đầu hàng, chúng ta chọn ra hai ngàn tên tư chất bình thường ℓàm huyết tế, các đệ tử khác cho về ℓàm tạp dịch cho Kiếm Tông, tư chất tốt chút có thể bồi dưỡng, như vậy cũng không thiệt cho Kiếm Tông.
Dương Thiệu Đế phân tích:
- Mà trong hai ngàn đệ tử Thiên Phủ chọn ra để ℓàm huyết tế, ta sẽ truyền tin này ra những vùng ℓân cận, đám Diệp Phàm chắc chắn đang trốn gần đây sẽ nghe được tin này.
- Trong hai ngàn người này chắc chắn có bằng hữu, người thân quen với đám người đó. Chỉ cần một đứa ℓộ diện cứu người ta sẽ bắt hắn ℓại, sau đó dùng Mê Hồn Thuật hỏi ra đám còn ℓại đang trốn ở đâu, Diệp Phàm có cánh cũng không thoát được.