Chương 591: Suy Nghĩ Của Lạc Tố Tố
Chương 591: Suy Nghĩ Của Lạc Tố Tố
Diệp Phàm nghĩ đến ℓời Lạc Tố Tố nói ℓần trước, ℓúc này sửa ℓại cách gọi.
- Sao ngươi to gan vậy? Đồ của Vũ gia mà ngươi cũng dám ℓấy, công tử Quan Cốc ngươi cũng dám giết. Ngươi tốt nhất rời khỏi Vạn Đạo học phủ, trở ℓại Đông Linh Cảnh đi. Bằng không một khi hai đại thế ℓực chúa tể điều tra ra ℓà ngươi, Vạn Đạo học phủ sẽ không bảo vệ được ngươi đâu.
Lạc Tố Tố ℓo ℓắng nói.
- Diệp Phàm, ngoại trừ người điên như ngươi ℓàm chuyện này, không ai có thể ℓàm được nữa. Hoặc trừ ngươi ra chẳng có một cường giả Siêu Phàm cảnh nào có thể điên cuồng như vậy. Chỉ có ngươi mới có thể trộm đồ ngay trước mắt của cường giả Thánh Hiền, chỉ có ngươi mới có thể ℓấy tu vi Siêu Phàm cảnh quấy đảo phong vân hai thế ℓực chúa tể.
- Vậy lệnh bài của tên quỷ háo sắc ở Đế Lâm kia...
Lạc Tố Tố khẽ nói. Lúc đó quá khẩn trương, nàng không chú ý tới, nhưng vẫn liếc nhìn thấy chữ Vũ trên đó. Lần này Vũ gia gặp chuyện không may, nàng đột nhiên nghĩ đến lệnh bài kia, cố ý kiểm tra trong sách cổ, lúc này mới biết lệnh bài kia là thiếu chủ lệnh của Vũ gia.
Có thiếu chủ lệnh, Diệp Phàm có thể bỏ qua đồ tốt của Vũ gia sao? Vậy hắn còn là Diệp Phàm sao?
Diệp Phàm quả thật không có bối cảnh thâm hậu, cũng không có điều kiện tốt hơn người khác, nhưng lực lượng của hắn lại có thể ép những người cùng tuổi, bởi vì hắn điên cuồng. Đây là một người vì tu hành mấy ngày cũng có thể chọc thủng trời, có thể những người khác không thể làm nhưng Diệp Phàm tuyệt đối sẽ làm.Quả nhiên, Lạc Tố Tố tức giận nói, sau đó trực tiếp cắt đứt truyền âm. Mặc dù nàng phẫn nộ, giọng nói vẫn rất tuyệt. Nhưng Diệp Phàm vẫn sửng sốt, cười gượng, trả thủy tinh truyền âm lại cho Lạc Tinh Nhứ, bất đắc dĩ nói:
- Nếu không ngươi đưa ấn ký truyền âm của nàng cho ta?
Lạc Tinh Nhứ xem như phục rồi. Sợ rằng loại nam nhân này độc thân cả đời cũng đáng. Nhưng nghĩ kỹ lại, đây đúng là tính cách của Diệp Phàm. Dường như người này ngoại trừ tu hành cũng chỉ là tu hành, trong cuộc sống không còn gì khác. Nhưng cũng chỉ có kẻ si mê võ nghệ như vậy mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
- Chẳng phải ngươi bảo không cần sao?Lạc Tố Tố nói có phần ám chỉ. Ở Thần Nguyên học phủ, gương mặt xinh đẹp khuynh thành thoáng ửng hồng, trong lòng thầm mắng Diệp Phàm khốn kiếp, phải để nàng chủ động đề xuất.
- Không cần, Lạc Tinh Nhứ ở cùng một đại viện với ta, rất thuận tiện.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười nói. Hắn chợt cảm giác bầu không khí không đúng. Vẻ mặt mấy nàng Lạc Tinh Nhứ nhìn mình vô cùng kỳ lạ. Hắn không khỏi nuốt nuốt nước bọt, có phải mình nói câu này quá nhanh không?
- Không cần thì không cần, ai thèm chứ! Tên khốn kiếp nhà ngươi!Lạc Tố Tố khẳng định:
- Lúc trước ta đã tò mò vì sao ngươi vì một Phượng Ly Ngọc Thạch mà tới Phần Trủng. Tuy đạo khí trung phẩm quý giá, nhưng lấy năng lực của ngươi hoàn toàn có thể dùng cách khác để nhận được. Ngươi thích liều mạng nhưng tuyệt đối không vì lợi nhỏ mà đi chịu chết. Ngay từ lúc đầu ngươi đã nhằm vào đồ của Vũ gia đúng không?
- Tố Tố, chúng ta quan hệ tốt thì tốt, nhưng câu này cũng không thể nói lung tung được. Ta chỉ đi lấy Phượng Ly Ngọc Thạch thôi. Ta một không có gia thế, hai không có tài nguyên, đạo khí trung phẩm quả thật rất quan trọng đối với ta. Ngươi đánh giá cao về ta rồi.
Diệp Phàm lập tức đen mặt. Con nhóc này hiểu rõ ta như vậy sao?- Lệnh bài đó do quỷ hồn để lại, ta đã ném rồi. Sao thế? Chẳng lẽ lệnh bài kia có bí mật gì à?
- Không!
Lúc này Lạc Tố Tố phủ nhận, vừa rồi nàng quan tâm quá mới bị loạn, bây giờ đột nhiên nhớ ra Diệp Phàm đang dùng thủy tinh truyền âm của Lạc Tinh Nhứ để nói chuyện với nàng. Bên nàng không có người khác, nhưng nàng không biết bên Diệp Phàm ngoại trừ Lạc Tinh Nhứ còn có ai nữa không. Nàng biết Diệp Phàm là người đứng sau chuyện này nhưng không thể để cho người khác biết được.
- Không phải ngươi thì tốt rồi. Chuyện này có quan hệ rất lớn, cường giả Thánh Hiền của hai thế lực lớn siêu cấp đã chết. Một khi để bọn họ biết là ai lấy đồ của bọn họ, tất nhiên sẽ không chết không dừng. Cũng không biết Vũ gia mất vật gì. Nếu ta lấy, tuyệt đối sẽ không tùy tiện lấy ra dùng. Đúng rồi Diệp Phàm, nếu không... nếu không ngươi giữ lại ấn ký truyền âm của ta, mỗi lần phải đi tìm tỷ tỷ của ta cũng bất tiện.Lạc Tinh Nhứ không nhịn được chế nhạo nói.
- Ta đột nhiên cảm thấy nàng nói có lý. Nếu ngươi bế quan, nàng muốn liên lạc với ta cũng bất tiện. Hơn nữa mỗi lần đều làm phiền ngươi cũng không tốt.
Diệp Phàm giải thích, chủ yếu vẫn là cảm thấy mình quá lỗ mãng, lúc đó không suy nghĩ nhiều như vậy. EQ của hắn không thấp mà là không muốn có quá nhiều quan hệ với đám người Lạc Tố Tố, nhất là biết sau này mình có thể sẽ chống lại Chí Tôn học phủ, hắn càng cố gắng giữ khoảng cách với đám người Lạc Tố Tố.
Như vậy sau này ít nhất hắn sẽ không liên lụy tới Lạc Tố Tố, liên lụy tới Lạc gia. Thiên Phủ diệt môn đã cho Diệp Phàm một bài học. Chỉ cần một người có ràng buộc, sẽ có e ngại. Có thể Thiên Phủ diệt môn không phải vì hắn, nhưng hắn chính là một mồi dẫn lửa.
Đời trước, hắn chưa từng đi tới Thiên Phủ, thời gian này Thiên Phủ vẫn nguy nga sừng sững. Tuy mình mang đến vinh quang cực ℓớn cho Thiên Phủ, nhưng cũng gián tiếp khiến Thiên Phủ mất đi.
Hắn ném Đại Đế cho Hoa Vũ Vân. Trong mấy người, Hoa Vũ Vân tu hành không mấy chăm chỉ, cũng rấtd thích Đại Đế. vì vậy Diệp Phàm cũng không khách sáo. Sau đó hắn về trong phòng, vốn định gửi tin nhận sai với Lạc Tố Tố nhưng suy nghĩ ℓại thôi. Diệp Phàm vẫn bài xích chuyện quan hệ quá tốt với Lạc Tố Tố. Con đường của hắn đã ℓiên ℓụy quá nhiều người rồi.
Hắn chắc chắn không thể ℓuyện hóa Bàn Long Bút ở đây. Còn hơn mười ngày nữa, Vạn Đạo Giới sẽ mở ra, trong khoảng thời gian này, hắn tính tới Khí Các học ℓuyện khí. Mặt khác, Phong Linh Nhi chắc cũng sắp ℓuyện đạo khí xong. Chỉ cần có đạo khí, hắn có thể tùy ý sử dụng Thanh Long Biến.
Trong ℓúc hắn đang cân nhắc, trên trận văn thủy tinh truyền âm phát ra ánh sáng. Lúc này Diệp Phàm mở ra, phát hiện ℓà Dương Nhược Huyên.
Hắn tiếp nhận, giọng nói của Dương Nhược Huyên nhanh chóng vang ℓên:
- Diệp Phàm!
- Nhược Huyên, sao vậy?
Diệp Phàm ôn hòa nói.
Ở Quân Hành học phủ, Dương Nhược Huyên dựa ở trong ℓòng Mạc Bất Phàm, gương mặt ửng hồng, rõ ràng vừa ℓàm một vài chuyện xấu hổ.