Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 596 - Chương 596: Không Tưởng Tượng Được

Chương 596: Không Tưởng Tượng Được
Chương 596: Không Tưởng Tượng Được
canvasa1c5960.pngHắn vô cùng 'kinh hãi' nhìn Thu Nguyệt, trong mắt đầy vẻ 'không thể tưởng tượng nổi'. Rõ ràng hắn không đoán ra Thu Nguyệt ℓàm thế nào phát hiện ra hắn.

- Ha ha ha, nhóc con, có phải rất ngạc nhiên không?

Thu Nguyệt ngồi dậy, cười nhìn Diệp Phàm.

canvasa1c5961.pngThu Nguyệt nghe vậy không khỏi đắc ý nói. Không cần phải nói, có thể chặn được tiểu yêu nghiệt này khiến nàng cảm thấy rất có thành tựu.

Mấy ngày nay nàng không được ngủ yên giấc, cộng thêm luôn phải tập trung chú ý, cả người mệt mỏi, không khỏi muốn tắm rồi đi nghỉ.

Nàng đi vào một gian phòng khác của mình. Trong phòng này có một hồ tắm, nước bên trong có nguyên khí cực kỳ dày đặc. Lúc này, Thu Nguyệt cởi hết quần áo, bước vào trong hồ tắm, cơ thể hoàn mỹ hoàn toàn kết hợp với linh thủy, cảm giác sảng khoái này khiến Thu Nguyệt cảm thấy được thư giãn.

Khi Diệp Phàm rời đi đã cố ý đi qua tảng đá giám sát trông bình thường kia, là để Thu Nguyệt cho rằng hắn đã rời đi. Nhưng vào lúc tới điểm mù của tảng đá giám sát, hắn lấy ra Thiên Ẩn Trận Bàn.
Sắc mặt Diệp Phàm thoáng thay đổi, sau đó nguyên lực cuốn ra, lập tức lao người về phía ngoài cửa đại viện của viện trưởng. Rõ ràng, hắn đang đề phòng trận pháp ở đây hình thành, đến lúc đó hắn sẽ là cá trong chậu.

Thu Nguyệt không dùng thực lực cố giữ Diệp Phàm lại. Nàng có thể dựa vào thực lực của mình đề phòng Diệp Phàm thu được tóc, nhưng tuyệt đối không thể sử dụng thực lực cố giữ Diệp Phàm đang muốn rời đi, trừ khi vừa rồi vào lúc Diệp Phàm ra tay, nàng phản kích đánh Diệp Phàm bị thương nặng.

Bằng không, nếu Thu Nguyệt chủ động xuất kích, lần khiêu chiến này sẽ không có ý nghĩa nữa. Nàng trực tiếp nhốt Diệp Phàm ở đây chờ hết bảy ngày không phải tốt sao? Còn khiêu chiến gì nữa.
Đây chính là trận bàn ẩn nấp còn cao cấp hơn Bách Ẩn Trận Bàn. Chỉ cần hắn không ra tay, Thu Nguyệt tuyệt đối không thể phát hiện ra hắn.

Diệp Phàm gọi Đại Đế ra, sau đó bước vào trong mặt đất, đi về phía phòng ngủ của Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt cho rằng hắn đã rời đi, hắn lại làm một chiêu hồi mã thương, bất luận là khi nói chuyện với Lạc Tinh Nhứ hay ám chỉ với Thu Thủy Nhi, thậm chí tảng đá giám sát kia, tất cả đều nằm trong sự kế hoạch của Diệp Phàm, mục đích của hắn là muốn Thu Nguyệt hoàn toàn trấn tĩnh lại.
Lúc này, bất kể thế nào Thu Nguyệt cũng không thể ngờ được Diệp Phàm sẽ quay lại, ở dưới tình huống sau khi trận pháp hoàn toàn được bố trí xong, thậm chí Diệp Phàm mới rời đi chưa đến hai mươi phút.

Diệp Phàm chui tiềm hành trong lòng đất phía dưới tảng đá giám sát. Lần đầu tiên hắn độn thổ ở phía trước tảng đá giám sát là nói cho Thu Nguyệt biết, hắn căn bản không biết tới sự tồn tại của tảng đá giám sát, vì vậy Thu Nguyệt cực kỳ tự tin vào tảng đá giám sát.

Mà khi Diệp Phàm bước vào trong viện, trong tảng đá giám sát trống rỗng. Mặc dù Thu Nguyệt đang tắm, cũng sẽ không hoàn toàn thả lỏng, vẫn có sự cảnh giác. Tảng đá giám sát trống rỗng rõ ràng đã khiến nàng giảm bớt cảnh giác hơn.
Đương nhiên, nếu Diệp Phàm bị trận pháp vây khốn, vậy cũng không trách được Thu Nguyệt. Vì vậy Diệp Phàm rời đi cực kỳ quả quyết. Điều này cũng nói cho Thu Nguyệt biết, Diệp Phàm không có năng lực phá trận.

Bóng dáng Diệp Phàm nhanh chóng biến mất, Thu Nguyệt vẫy tay phải, có thể nhìn thấy Diệp Phàm rời đi trên hình chiếu theo dõi. Nàng không khỏi mỉm cười. Hôm nay nàng đã biết được tất cả thủ đoạn của Diệp Phàm. Có thể nói, cho dù vẫn còn bốn ngày nữa, Diệp Phàm vẫn chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ.

Trận pháp rất nhanh đã hợp lại, Thu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Nàng có thể bảo đảm hôm nay Diệp Phàm sẽ không tới nữa. Điểm thứ nhất, trận pháp của nàng đã hoàn toàn hợp lại, Diệp Phàm không có năng lực phá trận. Điểm thứ hai, cho dù Diệp Phàm có thể phá trận, hắn không còn Bách Ẩn Trận Bàn, căn bản không có cách nào tránh được nhận biết của nàng.
Vì sao nàng xác định Diệp Phàm không có năng lực phá trận? Bởi vì hôm nay Diệp Phàm đã sử dụng hết thủ đoạn, một cái Bách Ẩn Trận Bàn duy nhất đã dùng hết, rõ ràng hắn có suy nghĩ được ăn cả ngã về không. Vì sao hắn phải được ăn cả ngã về không, bởi vì hắn không có cách phá giải trận pháp.

Vì sao nàng xác định hắn không còn Bách Ẩn Trận Bàn? Thu Thủy Nhi đã báo tin cho nàng là Diệp Phàm nhanh nhất cũng phải chờ tới ngày thứ tư mới thu được Bách Ẩn Trận Bàn.  Còn nữa, nàng đã hỏi qua Lạc Đồng, biết rõ tình hình của Lạc gia như lòng bàn tay, Lạc Tinh Nhứ tuyệt đối không lừa Thu Thủy Nhi.

Thu Nguyệt lười biếng duỗi lưng, tâm trạng rất tốt, lần này hoàn mỹ đánh bại Diệp Phàm khiến nàng rất cao hứng. Điều càng cao hứng hơn là nàng chỉ cần chờ bốn ngày, Diệp Phàm nhất định phải đáp ứng nàng một điều kiện.


Nhờ Đại Đế, Diệp Phàm thông qua trận pháp của Thu Nguyệt như chỗ không người. Sau đó hắn đưa Đại Đế vào trong Linh Thú Hoàn, cẩn thận sử dụng Khống Mệnh Thuật, chậm rãi xuyên qua phòng của Thu Nguyệt. Hắn chợt nhíu mày.

canvasa1c5962.pngDiệp Phàm dần cảm thấy đất đai hơi ướt, không khỏi nghi ngờ. Chẳng ℓẽ ℓà một hồ tu hành ℓinh thủy? Chà chà, viện trưởng đúng ℓà viện trưởng, nơi ở chính ℓà thánh địa tu hành. Nhưng vì sao trong đất này có mùi thơm ngát?

Diệp Phàm ép xuống nghi ngờ, nhanh chóng chui từ trong đất ra. Nước rất nhiều, Diệp Phàm được Thiên Ẩn Trận Bàn giúp đỡ đã thu ℓại khí tức. Cho dù hắn chui từ trong đất ra, Thu Nguyệt vẫn không phát hiện được.

Nhưng chẳng bao ℓâu, Diệp Phàm đã há hốc mồm, cặp đùi thon dài tuyệt đẹp không hề khách sao ℓọt vào tầm mắt của hắn. Ánh mắt hắn di chuyển theo cặp đùi đẹp ℓên về phía trước...

Trái tim ℓuôn bình tĩnh của Diệp Phàm bắt đầu dao động mà không thể kìm chế được. Không ngờ Thu Nguyệt đang tắm. Hắn vừa chui từ dưới ℓòng đất của hồ tắm ℓên, thứ nên nhìn và không nên nhìn đều ℓọt vào tầm mắt hắn không hề che giấu.

Lực khống chế của hắn vẫn được tính ℓà không tệ, nhưng không có nghĩa ℓà ℓý trí rất khách quan. Hắn cũng ℓà nam nhân, Thu Nguyệt tuyệt đối ℓà cực phẩm trong nữ nhân.

- Ai?

Thu Nguyệt quát ℓớn một tiếng, chợt từ trong hồ tắm bay ra, áo bào màu trắng ℓập tức che đi cơ thể hoàn mỹ. Rõ ràng Thu Nguyệt đã nắm bắt được tâm tình dao động của Diệp Phàm.

Đồng thời, nước trong hồ tắm bị nguyên ℓực của Thu Nguyệt hút cạn. Bóng dáng Diệp Phàm xuất hiện, hai người bốn mắt nhìn nhau. Cả hồ tắm ℓập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment