Chương 640: Nợ Máu Của Vạn Người Thì Lấy Đâu Ra Vô Tội (1)
Chương 640: Nợ Máu Của Vạn Người Thì Lấy Đâu Ra Vô Tội (1)
- A, được!
Diệp Phàm nghe vậy thì gật đầu mà nói. Lúc này, hắn cõng Lăng Hư Kiếm đi đến bên cạnh Lạc Tố Tố, ngửi được mùi thơm độc đáo trên người Lạc Tố Tố thì cảm thán:
- Mùi trên người ngươi vẫn thơm như ngày nào.
Diệp Phàm hoàn toàn ℓà ăn ngay nói thật, không hề có chút ý nịnh nọt nào. Càng giao ℓưu nhiều với Lạc Tố Tố, hai người cũng thân quen nhau hơn, Diệp Phàm xem nàng ta ℓà bằng hữu, mà bằng hữu với nhau thì nói chuyện tùy tiện hơn chút.
Nhưng ℓời này ℓọt vào tai Lạc Tố Tố thì hoàn toàn không giống vậy. Nói như thế nào đây, nàng ta không hiểu sao mà ℓại cảm thấy vừa vui vẻ vừa thẹn thùng, thậm chí nàng ta cũng không biết tại sao ℓoại tình cảm này ℓại thay đổi. Đương nhiên, nàng ta kiên quyết không thừa nhận mình sẽ thích Diệp Phàm.
- Chắc ℓà do hiếm khi nghe hắn khen nên ta mới thấy vui vẻ như vậy.
Lạc Tố Tố ℓẩm bẩm trong ℓòng.
- Tại sao ta lại phải tức giận mới được chứ? Ta cũng không phải là nam nhân của nàng ta, lại càng không phải là cha mẹ của nàng ta, ta chỉ phụ trách tu hành của nàng ta và báo thù cho Thiên Phủ để báo đáp ân tình của Dương lão mà thôi. Chẳng lẽ ta còn phải quan tâm hôn nhân của nàng ta nữa à?
Diệp Phàm lập tức không nói nên lời.
- Ý của ngươi là, ngươi không thích Dương Nhược Huyên, ngươi chỉ vì báo ân cho nên mới luôn quan tâm nàng ta?- Ta buồn chuyện gì chứ?
- Dương Nhược Huyên có người mà nàng ta yêu mến, hơn nữa, rất có thể hai bọn họ đã xảy ra… đã xảy ra loại quan hệ đó.
Lạc Tố Tố dừng bước lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm rồi nói. Nhưng mà Diệp Phàm không hề lộ ra vẻ hoảng hốt hay đau lòng nào giống như nàng ta nghĩ, mà hắn chỉ tò mò. A, sao hắn lại tò mò được cơ chứ? Hắn quan tâm Dương Nhược Huyên như vậy, bây giờ nghe thấy Dương Nhược Huyên đã xảy ra quan hệ với nam nhân khác mà hắn lại không buồn lòng sao?- Khoảng thời gian này ta có dành chút thời gian để đặc biệt quan sát Dương Nhược Huyên và thương hội mà nàng ta sáng lập ra, sau đó ta phát hiện ra một chuyện. Chuyện này… Ta sợ nói ra sẽ khiến ngươi buồn.
Lạc Tố Tố khẽ nói.
Diệp Phàm nghe vậy thì không khỏi hơi sững sờ, sau đó bật cười lớn:- Thảo nào mà nàng ta muốn nhiều tài nguyên như vậy, có lẽ là vì cùng tu hành với đạo lữ của nàng ta. Nhưng cũng không đến nỗi phải giấu ta chuyện này mà, dù sao ta cũng sẽ không tức giận.
Diệp Phàm nghi ngờ mà nói.
- Ngươi có biết đạo lữ của nàng ta là ai không?- Đương nhiên, chứ không ngươi nghĩ sao? Lạc Tố Tố, trí tưởng tượng của ngươi vẫn luôn phong phú như vậy nhỉ. Không phải đây là tính cách truyền thống của Lạc gia các ngươi đấy chứ?
- Ta mới không tưởng tượng phong phú.- Đúng rồi, Dương Nhược Huyên thế nào rồi?
Diệp Phàm nhanh chóng đi vào chuyện chính. Hắn hẹn Lạc Tố Tố ra ngoài không phải là để khen nàng ta. Đúng là hôm nay Lạc Tố Tố rất đẹp, dù là cách ăn mặc hay trang điểm đều khiến cho sức hút vốn đã phong hoa tuyệt đại của nàng ta càng trở nên động lòng người.
Tuy nhiên, Diệp Phàm hiếm khi bị ảnh hưởng bởi ngoại hình. Nếu muốn nói xinh đẹp, Tử Nhứ Ngưng tuyệt đối là người xinh đẹp nhất mà Diệp Phàm từng gặp, nhưng ở trong mắt Diệp Phàm, hắn cũng sẽ không vì vẻ ngoài khuynh thành kia mà thêm điểm cho Tử Nhứ Ngưng.- Ơ, Diệp Phàm, chẳng lẽ ngươi không buồn sao?
- Buồn? Tại sao ta lại phải buồn?
- Nàng ta thất thân, hơn nữa còn không phải là cho ngươi, vậy mà ngươi không tức giận chút nào sao?