Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 644 - Chương 644: Mỗi Người Đều Có Vận Mệnh Của Riêng Mình (2)

Chương 644: Mỗi Người Đều Có Vận Mệnh Của Riêng Mình (2)
Chương 644: Mỗi Người Đều Có Vận Mệnh Của Riêng Mình (2)
canvasa1c6440.png- Không, Diệp Phàm, ngươi không thể giết hắn ta.

- Ta muốn giết ai, ngươi cũng không kiểm soát được.

- Nếu ngươi giết hắn ta, ta sẽ giết ngươi.

- Ngươi có thể thử xem.

Diệp Phàm nghe vậy thì thờ ơ nói, sau đó ℓạnh ℓùng nhìn Mạc Bất Phàm:

- Cất chút khôn vặt của ngươi đi. Nếu ngươi thật sự thích Nhược Huyên, vậy thì ở ẩn cùng với nàng ta, sống yên ổn qua một đời người, ta sẽ không chủ động đi tìm giết ngươi. Nhưng nếu ngươi chỉ ℓợi dụng nàng ta, ta tin ℓà ℓần gặp mặt tiếp theo sẽ chính ℓà tử kỳ của ngươi.

Nói xong, Diệp Phàm trực tiếp quay người rời khỏi. Dương Nhược Huyên đã hoàn toàn bị tình cảm ℓàm mờ mắt, cho dù ℓý ℓuận thì nàng ta cũng sẽ không nghe. Diệp Phàm đã hứa với Dương ℓão ℓà phải chăm sóc tốt cho Dương Nhược Huyên, nhưng hắn không phải ℓà trưởng bối của Dương Nhược Huyên, cũng không phải người thân của nàng ta, đúng ℓà hắn không có tư cách xen vào rất nhiều chuyện.

Diệp Phàm vô cùng khó hiểu, tại sao nữ nhân không bao giờ nghĩ đến hậu quả khi làm việc vậy. Yêu một người không nên yêu thì chính là tình yêu đích thực sao? Vì cái gọi là tình yêu đích thực mà từ bỏ hận thù, thôi miên bản thân, phụ lòng người thân, việc này rất vĩ đại sao?

Đánh rắm, chẳng qua là ích kỷ mà thôi. Diệp Phàm chúc phúc cho tình yêu lý trí chứ không bao giờ ủng hộ tình yêu mù quáng. Cái gọi là tình yêu vượt lên trên hận thù chính là vô trách nhiệm với những người đã chết oan chết uổng kia.

Dương Nhược Huyên làm hắn rất thất vọng, nhưng thất vọng xong thì hắn lại cảm thấy áy náy với Dương lão. Nhưng hắn lại không phải là thần, hắn không thể thay đổi cuộc đời của một người, ai cũng đều có máu có thịt, ai cũng có ý kiến và lựa chọn của riêng mình. Điều mà hắn có thể làm chỉ là cung cấp sự bảo vệ và giúp đỡ mà nàng ta nên được, hắn không kiểm soát nổi những chuyện khác.

Trên đường trở lại tiểu viện, Lạc Tố Tố lặng lẽ đi theo sau lưng Diệp Phàm. Quen biết với Diệp Phàm càng lâu, nàng ta càng cảm thấy nam nhân này khác với các nam nhân khác. Đây là một nam nhân vô cùng có nguyên tắc, cũng rất có tinh thần trách nhiệm.
- Nghe ngươi nói như thế khiến cho tâm trạng ta tốt lên rất nhiều rồi. Không ngờ Tố Tố còn biết an ủi người khác nữa đấy?

Diệp Phàm nghe vậy thì nhìn nữ tử khuynh quốc khuynh thành trước mặt, nở một nụ cười dịu dàng mà nói.
- Diệp Phàm, thật ra ngươi cũng không cần buồn quá, con người rồi sẽ thay đổi, không phải ai cũng nên chịu trách nhiệm với những lựa chọn của bản thân sao? Ngươi đã làm đủ rồi, hơn nữa, có lẽ Mạc Bất Phàm đã không giống như trước nữa thì sao, lỡ như bọn họ thật sự yêu nhau chân thành thì sao?

Lạc Tố Tố an ủi.

- Tố Tố, ngươi không cần an ủi ta. Dương Nhược Huyên có lựa chọn của chính mình, nàng ta cũng nên gánh chịu hậu quả của sau này. Ta không phải là người đa sầu đa cảm, chỉ là Dương lão có ân với ta, ta biết rõ Dương Nhược Huyên đang nhảy vào hố lửa nhưng lại không có cách nào để cứu nàng ta, đây mới là điều khiến ta cảm thấy có lỗi.

- Diệp Phàm, mỗi người đều có số phận riêng của mình. Dương lão có ân với ngươi, ngươi đã đền đáp những gì mà ngươi có thể đền đáp. Từ khi Thiên Phủ bị hủy diệt, ngươi cố gắng tu hành chính là vì khôi phục lại Thiên Phủ, ngươi cũng chăm sóc Dương Nhược Huyên rất tốt, chừng ấy là đủ rồi. Mọi thứ bây giờ đều là Dương Nhược Huyên tự lựa chọn, ngươi không cần phải áy náy đâu đúng chứ?




Bình Luận (0)
Comment