Chương 692: Sở Phong Vân (1)
Chương 692: Sở Phong Vân (1)
Lẳng ℓặng uống vào rượu nồng, ăn thức ăn, ngắm phong cảnh, nghe đông đảo võ tu tán gẫu, trộm được một chút sự nhàn rỗi trong kiếp người phù du, chẳng qua cũng chỉ vậy thôi.
- Aizz, ngươi có nghe nói gì chưa?
- Chuyện gì?
- Khà khà, Cấm Khí Hộ Thể này cũng không phải nói có ℓà có, quả thật phương diện âm ℓuật của tên Vũ Bách Cầm kia không tệ, nhưng tư chất tu hành thật sự không ra ℓàm sao cả, Cấm Khí Hộ Thể cũng ℓà ℓoại kém cỏi nhất. Mà nghe nói một đòn của hắc bào nhân kia rất mạnh, đã tiếp cận đến trình độ Hư Cương cảnh rồi, hơn nữa tốc độ còn nhanh như điện. Vũ Bách Cầm ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có thì đã mất mạng rồi.
Một người thanh niên đi tới, trong tay phe phẩy một cái quạt xếp, mặc trường bào như thư sinh, trên người có khí chất thư quyển, thoạt nhìn có vẻ tao nhã lễ độ, lúc nói chuyện với Diệp Phàm cũng cực kỳ lịch sự.
Diệp Phàm đánh giá nam tử trước mắt, người này cũng đánh giá Diệp Phàm, sau đó, Diệp Phàm bèn lộ ra một tia ý cười:- Uống rượu một mình quả thật không thú vị. Mời!
- Đa tạ huynh đài, ta là Lâm Bán Vân, không biết nên xưng hô với huynh đài như thế nào?Trong lòng Diệp Phàm âm thầm suy nghĩ. Vũ gia điều tra Hoa Vũ Vân cũng là chuyện rất bình thường, dù sao thì trong khoảng thời gian này, người có động cơ giết chết Vũ Bách Cầm lớn nhất cũng chính là Hoa Vũ Vân, mà thông qua Hoa Vũ Vân, tất nhiên bọn họ sẽ có thể tra ra được Diệp Phàm. Cũng may Diệp Phàm đã sớm tính toán tất cả mọi chuyện, mặc cho Vũ gia điều tra thì cũng không tìm ra được nguyên nhân gì.
Chỉ tiếc thời gian có chút gấp gáp, nếu không hắn đã có thể vu oan giá họa khiến cho Vũ gia và Quan cốc xảy ra mâu thuẫn rồi.Một vị nam tử đeo đại đao xen vào nói:
- Chẳng qua Vũ Bách Cầm này từ trước đến nay làm việc luôn tàn nhẫn, nếu như có kết thù với người khác thì cũng sẽ mượn thế lực của gia tộc trừ khử đối phương, mà đối với một vài đệ tử của các đại gia tộc, bình thường Vũ Bách Cầm rất ít khi trêu chọc đến họ.- Con người bây giờ đúng là lớn gan lớn mật, tư chất của Vũ Bách Cầm không được tốt lắm, nhưng cũng là thiên tài của Vũ gia mà. Vũ gia chính là thế lực Chúa Tể Cấp đấy! Nếu thật sự muốn điều tra, cho dù chỉ là một con ruồi nhặng cũng trốn không thoát đâu. Ta nói này, trong vòng ba ngày, hắc bào nhân kia sẽ phải đền tội thôi.
- Chuyện mà vị huynh đệ này đang nói tới ta cũng đã có nghe qua rồi, các ngươi nói rốt cuộc là ai ra tay giết Vũ Bách Cầm chứ? Nếu là người có thù oán với Vũ gia, như vậy hẳn là nên giết một vài yêu nghiệt tuyệt đỉnh mới đúng, Vũ Bách Cầm còn không được tính là gì nữa. Nhưng nếu chỉ đơn thuần là người có thù oán với Vũ Bách Cầm, ngược lại nói còn nghe được.Trong lúc Diệp Phàm suy tư, một đạo thân ảnh đi tới.
- Vị huynh đài này, có thể lắp một cái bàn hay không. Tửu lâu này hết bàn ghế trống mất rồi, ta thấy huynh đài ngồi uống một mình cũng không thú vị, thêm một người cùng uống không phải là tốt hơn sao?- Chuyện này cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên chuyện Vũ gia cầu hôn Tiên Trì, các ngươi có biết không? Có người hoài nghi là do Thiên Chi Kiêu Nữ Hoa Vũ Vân ở Tiên Trì gây ra, Vũ gia cũng đã tiến hành điều tra rồi, tình huống cụ thể thế nào, tin rằng qua một đoạn thời gian ngắn sẽ biết ngay thôi. Nào, chúng ta uống rượu thôi.
- Quả nhiên...
- Ta ℓà Lạc Vô Thư.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi tùy ý nói, nếu đã dịch dung thành tướng mạo có phần tương tự với Lạc gia, đương nhiên Diệp Phàm cũng không ngại mà dùng một cái tên họ để đánh ℓừa người khác.
- Vô Thư, không thua (*), tên của Lạc huynh rất hay.