Chương 738: Có Từng Nhớ Không? (2)
Chương 738: Có Từng Nhớ Không? (2)
Bùm!
Trường kiếm ra khỏi vỏ, ℓôi đình ℓập tức nổ vang. Một kiếm của Diệp Phàm hung hăng chém về phía Tử Mặc, hắn gầm ℓên:
- Cút đi!
Tử Mặc chưa từng bị người khác mắng mỏ tức giận như thế bao giờ cả, hơn nữa người này chỉ ℓà một đệ tử thiên tài tiến vào Du Long Bí Cảnh mà thôi, tu vi cũng mới chỉ có Hợp Thánh nhị trọng. Người này ℓấy tư cách gì mà dám trách cứ hắn ta chứ?
Trường kiếm ra khỏi vỏ, một ℓuồng khí sát phạt đáng sợ quét ngang, sau đó trường kiếm của hai người mạnh mẽ đụng vào nhau.
Đinh!
Sau tiếng vang vọng cả Thương Khung, ℓực ℓớn như vạn quân xuất hiện trên trường kiếm của Diệp Phàm. Tử Mặc đột nhiên hoảng hốt, sau đó cả người bay vụt ℓên rồi bay đến bức tượng Phật Ma với tốc độ cực nhanh. Sau một tiếng vang vô cùng ℓớn, Tử Mặc nhịn không được mà phun ra một ngụm máu, kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
Hiển nhiên, sự thay đổi của Huân Y có liên quan đến nam nhân này. Nhưng Huân Y nghĩ trăm phương ngàn kế muốn khiến cho nam nhân này hết hy vọng thì chỉ sợ là đã phiền chán người này đến tận xương tủy rồi. Mà nhìn tên Diệp Phàm này, ha ha, loại ánh mắt này thực sự quá buồn cười.
- Huân Y, ngươi… ngươi thật sự không nhớ một chút nào chuyện của hai chúng ta sao?
Diệp Phàm nắm chặt hai tay mà gằn từng chữ. Trong mắt hắn có một tia hi vọng, hắn hi vọng Huân Y cho hắn một câu trả lời, chẳng sợ câu trả lời chỉ là nhớ một chút.
Huân Y cảm giác cả người đau, có chút do dự, sau đó một loại tàn nhẫn xuất hiện từ sâu trong nội tâm nàng ta. Nàng ta căm hận loại yếu đuối này, vậy mà nàng ta lại đau lòng vì một người nam nhân, đây là điều mà nàng ta tuyệt đối không thể chịu đựng được.Huân Y cảm thấy tim như bị dao cắt, sau đó mặt tính cách của Huân Y bị nàng ta kiềm chế đột nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ, một loại ý chí điên cuồng đánh thẳng vào tâm linh của nàng ta.
- Không ai được phép làm Diệp Phàm tổn thương. Không ai được phép, cho dù là bản thân ta thì cũng không được. Hắn không thể buồn, hắn không thể thất vọng với ta, tuyệt đối không thể!
Trong lòng Huân Y rối bời, từ sau khi Thú Hồn của nàng ta thức tỉnh, mặt tính cách trước kia đã hoàn toàn hợp nhất với nàng ta rồi. Đối với nàng ta, cuộc sống của Huân Y chỉ là một giấc mơ mà nàng ta đã mơ mà thôi, bây giờ nàng ta đã tỉnh lại, sao người ta có thể buồn đến thế chỉ vì một giấc mơ được chứ? Điều này không hợp lý chút nào cả.
Tử Mặc cũng vô cùng kinh ngạc nhìn bóng lưng của Huân Y, lông mày hoàn toàn nhăn lại. Chắc chắn Huân Y và người này đã từng gặp nhau. Hắn ta cũng được xem như là tay già đời trong bụi hoa, lập tức hiểu rõ ngay mọi chuyện. Còn chuyện Huân Y đã thích hắn ta thì căn bản chính là một câu chuyện cười, Tử Mặc hoàn toàn khịt mũi coi thường.Hiển nhiên, hắn ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, một người cùng trang lứa Hợp Thánh nhị trọng lại có thể dùng một kiếm đánh bay hắn ta thế này, cho dù hắn ta vẫn chưa dốc hết toàn lực để đánh trả thì cũng quá khó tin.
Suy nghĩ của Huân Y xoay chuyển cực nhanh, nàng ta thấy bộ dạng tức giận của Diệp Phàm thì biết ngay kế hoạch của mình đã đạt được hiệu quả. Lúc này, nàng ta bay vụt tới, ngăn trước mặt Diệp Phàm mà nói lớn:
- Diệp Phàm, ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể ra tay với hắn ta được.
Diệp Phàm lập tức dừng lại, ánh mắt đầy u buồn nhìn Huân Y, có thất vọng, cũng có không biết phải làm sao. Lúc này rồi Diệp Phàm đã không còn vẻ thong dong, vẻ bình tĩnh như thường ngày nữa. Giờ phút này, hắn lại giống như một đứa trẻ bất lực, đáng thương nhưng cũng đáng buồn.- Mọi chuyện trong quá khứ chỉ là do ta bị ngươi lừa gạt khi còn chưa thức tỉnh mà thôi. Bây giờ, ta đã nhớ lại tất cả rồi. Diệp Phàm, ta là Thánh Nữ của Si Tình Cốc, ngươi chẳng là cái thá gì trước mặt ta cả. Ngươi nhìn Tử Mặc công tử mà xem, hắn ta là Thánh Tử của Chí Tôn học phủ, chỉ có hắn ta mới xứng với thân phận của ta, mà ngươi, ngươi không xứng!
Huân Y cao giọng nói, nỗi đau này bị nàng ta cưỡng ép đè xuống. Tuy rằng nàng ta cảm thấy nỗi đau kia đã đủ để khiến cho nàng ta đau đến tột cùng. Tuy nhiên, đây sẽ là cơ hội tốt nhất để nàng ta lấy lại quyền làm chủ bản thân.