Chương 742: Ai Cũng Không Được Đoạt Nàng Đi (2)
Chương 742: Ai Cũng Không Được Đoạt Nàng Đi (2)
- Không một ai có thể… cướp nàng đi… từ bên người ta!
- Thiên Địa… Thông Linh, mở!
Rầm!
Thiên Địa Xỉ Luân xoay tròn, Nguyên Lực vô tận từ trên bầu trời cao điên cuồng càn quét về phía Diệp Phàm. Phía sau hắn phảng phất như có cánh cửa Thiên Đạo đang chìm nổi vậy. Sau đó, khí tức của Diệp Phàm ℓấy tốc độ đáng sợ mà hồi phục tới đỉnh phong, mà khí tức khủng bố đó ℓập tức khiến cho sắc mặt của Tử Mặc trở nên trắng bệch vô cùng.
- Lứa cùng giai… ta mới ℓà bá chủ!
Diệp Phàm gầm thét, Nguyên Lực nổ tung, thân hình của hắn ℓập tức bay ra khỏi cánh tay của tượng đá, giống như một con thú thời thái cổ vô cùng man rợ, mang theo khí tức cuồn cuộn ngập trời mà càn quét về phía Tử Mặc.
- Chết đi!
Nếu như là phàm nhân, ai cũng không làm được, nhưng nàng là Tà Thú Vương, nàng có được đạo tâm kiên cố nhất. Đối với người tu đạo mà nói, tình yêu không nên trở thành tất cả, cho nên Huân Y tin rằng mình có thể chặt đứt tơ tình, dù là đau đến thổ huyết, dù là đau thấu linh hồn, đó cũng là lễ tẩy rửa của nàng, đây là võ đạo của nàng.
Mà sau khi Diệp Phàm rơi vào đóa sen kia thì lại không có sự va chạm như trong tưởng tượng, phảng phất như có được một lực lượng kỳ dị từ trong không gian truyền đến. Hắn cảm giác như mình đang "xuyên qua không gian", vết thương trên người cùng với sự tĩnh mịch trong tâm hồn khiến cho hắn dần dần lâm vào hôn mê.Huân Y cắn răng. Nàng rất rõ ràng một câu nói kia sẽ gây ra tổn thương lớn như thế nào đối với Diệp Phàm, thế nhưng nàng không thể không nói. Bởi vì Diệp Phàm không thể giết Tử Mặc. Tử Mặc là nhi tử của viện trưởng Chí Tôn học phủ. Nếu như Diệp Phàm giết hắn ta, vậy hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Mặt khác, một câu nói kia cũng đủ khiến cho Diệp Phàm hoàn toàn hết hy vọng đối với nàng. Chỉ cần Diệp Phàm vô cùng tuyệt tình với nàng, vậy thì nàng sẽ có thể dựa vào đạo tâm của bản thân mà chặt đứt tơ tình hoàn toàn, thoát khỏi quá khứ của nàng. Nàng sẽ không bao giờ lại là Huân Y nữa, nàng chính là Huyết Phượng Ma Hoàng!Thế nhưng đối với Tử Mặc mà nói, câu nói này lại cực kỳ dễ nghe!
Dư quang của Diệp Phàm liếc qua người Huân Y, mà thanh trường kiếm của Huân Y đã đặt trên cần cổ xinh đẹp của nàng, Diệp Phàm lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cưỡng ép thu hồi lại một quyền này. Trong chớp nhoáng này, lực phản phệ đã trực tiếp trở thành một cọng cỏ cuối cùng áp đảo thân thể của Diệp Phàm, hắn không chịu nổi gánh nặng thân thể mà tuyệt vọng rơi xuống từ trên không trung, đập mạnh lên phía trên đài hoa sen của tượng Phật.Rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà, thế nhưng lúc này Diệp Phàm lại bày ra thực lực đỉnh phong siêu việt, Thần Văn Nguyên Lực áp chế phản phệ căn bản không có biện pháp làm ảnh hưởng đến chiến lực của hắn. Mặc dù hắn đã bị trọng thương, thế nhưng chút đau đớn này lại không có một chút tư cách khiến cho Diệp Phàm nhíu mày một cái nữa là.
Thần Văn Nguyên Lực điên cuồng vận chuyển, cường lực không ngừng ẩn hiện. Giờ khắc này, ở trong mắt Tử Mặc lần đầu tiên hiện lên vẻ kinh hoàng, Thổ Long của hắn ta trực tiếp bị khí thế của Diệp Phàm đánh cho xơ xác. Một cỗ cảm giác tuyệt vọng dâng lên, Tử Mặc chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ thua bởi người đồng lứa, mà một câu kia “Lứa cùng giai ta mới là bá chủ” của Diệp Phàm lại khiến cho hắn ta có chút không biết phải làm thế nào. Sao cái thế giới này lại có thể có một yêu nghiệt kinh khủng như vậy cơ chứ!Đau đấy, nhưng cũng chỉ có đau thấu linh hồn thì ta mới có thể niết bàn trùng sinh một lần nữa, ta mới có thể trở thành bản thân chân chính.
Huân Y im ắng gầm thét. Mà trong thần hồn của nàng, một đạo tình chủng chậm rãi xuất hiện vết rạn, trên khóe miệng của nàng lại chẳng biết từ lúc nào đã có máu tươi tràn ra. Đây là nỗi đau đớn thấu tim gan như thế nào mới có thể đến nông nỗi như thế này?Rầm!
Sức mạnh của một quyền này kéo theo thiên địa, mà thân hình của Diệp Phàm hóa thành tia chớp, tốc độ càng nhanh, lực lượng càng mạnh mẽ hơn, sát cơ càng dày đặc hơn nữa.- Diệp Phàm, nếu như ngươi giết hắn ta, ta sẽ chết trước mặt ngươi ngay!
Giọng nói của Huân Y vang lên, thân hình của Diệp Phàm cứng đờ lại trong nháy mắt. Câu nói này giống như một cây chủy thủ hung hăng cắm vào trái tim của hắn. Câu nói này, ngay vào lúc này, lại chói tai đến mức nào cơ chứ.