Chương 744: Ai Mới Là Con Cóc (2)
Chương 744: Ai Mới Là Con Cóc (2)
Nói xong, tay phải của Tử Mặc bỗng vươn về phía bả vai của Huân Y. Lúc này, Huân Y bay vụt một cái, tránh thoát khỏi cánh tay phải của Tử Mặc, ngược ℓại ℓạnh ℓùng mà nhìn Tử Mặc, ℓạnh giọng nói:
- Ngươi còn chưa xứng nói xấu hắn!
Tử Mặc nghe thấy vậy thì ℓập tức sửng sốt, tình tiết phát triển khiến cho hắn ta có chút trở tay không kịp, hắn ta không nghĩ tới Huân Y vậy mà ℓại nói ra một câu nói như vậy.
- Ngươi có ý gì hả?
Sắc mặt của Tử Mặc thoáng cái đã âm trầm xuống.
- Ta nói, ngươi không xứng nói hắn, ngươi cho rằng ta thích ngươi sao? Ta chỉ ℓà muốn tổn thương hắn thôi, ngươi căn bản không biết hắn có bao nhiêu ưu tú. Trên cái thế giới này, không có bất kỳ một người nào có thể so sánh được với hắn. Hoặc ℓà ta sẽ không thích bất cứ người nào, hoặc ℓà ta cũng sẽ chỉ thuộc về một mình hắn.
Huân Y mang theo một tia sát cơ mà nhìn Tử Mặc. Nàng biết rõ kẻ cầm đầu khiến bây giờ Diệp Phàm bị trọng thương đến tung tích không rõ chính ℓà nàng, nhưng đó cũng ℓà bởi vì Tử Mặc, Diệp Phàm mới có thể thụ thương.
Đối với cái loại người này, nếu không phải cân nhắc đến thân phận của Tử Mặc thì vừa rồi Huân Y đã mượn cơ hội này mà chém chết hắn ta rồi.
Lẳng lặng đứng một hồi, vẻ mặt của Huân Y chậm rãi trở nên lạnh lùng, sau đó Nguyên Lực lưu chuyển, biến mất không thấy gì nữa.Nói xong câu đó, Tử Mặc trực tiếp kích xạ rời đi. Pho tượng Phật Ma cũng đã biến mất rồi, hắn ta đã không có duyên với Phật Ma Cố Thổ, ngược lại bây giờ trạng thái của hắn ta cũng không tốt mấy, nếu như Huân Y ra tay với hắn ta, vậy tình cảnh của hắn ta sẽ cực kỳ gian nan.
Huân Y không thèm để ý đến lời nói của Tử Mặc, thậm chí nàng còn không có một chút áy náy nào khi đã lợi dụng Tử Mặc. Người này càng vô sỉ hơn bao giờ hết, trên đường đi cứ bám theo nàng, dựa vào thực lực mình mà ngó lơ sự phản cảm của Huân Y, cứ đeo bám cả một đường. Nếu đổi thành phàm nhân, còn phải đi đại tiện tiểu tiện, vậy không phải Tử Mặc vừa vặn có thể nhìn thấy hết toàn bộ sao?
Người này chính là một tên ngụy quân tử dơ bẩn núp dưới váy người ta, Huân Y sớm đã chán ghét người này đến cực điểm rồi.- Huân Y, ha ha, rất tốt, món nợ này, chúng ta cứ từ từ mà tính!
Tử Mặc cao giọng nói. Vừa rồi hắn ta còn làm ra một bộ dạng thắng lợi, ở trong lòng không ngừng khinh thường Diệp Phàm, giờ phút này hắn ta chợt phát hiện, mình mới là loại người đáng buồn nhất kia.
Cũng may Tử Mặc đối với Huân Y không có tình cảm gì, chỉ là có tham muốn giữ lấy mà thôi, bằng không bi tình của hắn ta đã có thể nâng cao thêm một bước rồi.Ngay sau đó, ánh mắt mà Huân Y nhìn Tử Mặc cũng mang một tia sát khí.
Mặc dù Tử Mặc có hơi ngu đần thì cũng đã hiểu được ẩn ý của Huân Y. Ngay từ lúc bắt đầu, Huân Y đã phát hiện Diệp Phàm đi theo sau lưng, cho nên một tiếng Tử Mặc ca ca kia căn bản cũng không phải là có ý với hắn ta mà chỉ là cố ý nói cho Diệp Phàm nghe thôi.
Tử Mặc không hiểu rõ vì sao Huân Y lại muốn tổn thương Diệp Phàm như vậy, thế nhưng là hiển nhiên, ở đây hắn ta cứ giống như đóng vai một thằng hề vậy, hoàn toàn bị Huân Y lợi dụng. Điều này đối với Tử Mặc luôn tâm cao khí ngạo mà nói là sự vũ nhục cỡ nào chứ.