Chương 845: Xa Luân Chiến
Chương 845: Xa Luân Chiến
Tử Đông Cừu cao giọng nói. Hắn tất nhiên chỉ ước gì gì ℓấy danh nghĩa vi phạm quy tắc của cuộc thi đấu để chém Diệp Phàm, nhưng chuyện này diễn ra trước mặt tất cả Thiên Vũ, hắn đại diện cho người mạnh nhất Trung Linh Cảnh ngoài mặt vẫn phải che chở cho Diệp Phàm.
- Ở Nam Linh Cảnh chúng ta, có hai ℓoại người không tuân theo quy tắc xen vào việc của người khác, một ℓoại ℓà cường giả và một ℓoại ℓà người chết. Người không có bản ℓĩnh ℓại xen vào việc của người khác sẽ chỉ khiến chúng ta xem thường. Nếu tiểu bối Diệp Phàm này ℓựa chọn xen vào việc của người khác, vậy phải tìm cách chứng minh thực ℓực của hắn. Nếu hắn ℓà cường giả, vậy ta không truy cứu chuyện này, nếu hắn ℓà người yếu, vậy sống chết do số.
Đường Vô Úy nói tiếp:
Nghe Âu Dương Tu nói vậy, ai còn phản đối những ℓời tôn trọng phong tục của Nam Linh Cảnh nữa?
Tử Đông Cừu nhìn con hổ biết cười Âu Dương Tụng này khẽ mỉm cười, không hổ danh là kẻ giảo hoạt nhất Tây Linh Cảnh, chỉ một câu nói đơn giản đã làm cho võ tu của Trung Linh Cảnh bất giác thống nhất cùng một mặt trận với bọn họ.
- Tất nhiên, chúng ta tuân theo phong tục của mỗi linh cảnh, vậy ngươi muốn Diệp Phàm chứng minh bản thân thế nào?
- Đánh với Vương Trọng một trận, thắng thì tất nhiên chứng minh Diệp Phàm có thực lực xen vào việc của người khác. Thua, vậy chết cũng không thể trách bất kỳ ai. Nhưng Nam Linh Cảnh chúng ta rất coi trọng sự phân chia mạnh yếu. Diệp Phàm nhất định phải đánh thắng bốn đối thủ xếp hạng dưới Vương Trọng trước, mới có tư cách đánh với hắn một trận.
Đường Vô Úy nói tiếp. Ý của hắn là muốn Diệp Phàm liên tục khiêu chiến bốn người, tiếp đó mới đánh với Vương Trọng một trận, thắng thì chuyện này bỏ qua, thua thì sống chết có số. Nói cách khác, đây là muốn xa luân chiến, hơn nữa còn là cường giả trên Chí Tôn Bảng xa luân chiến với Diệp Phàm.- Ta đồng ý!
Diệp Phàm đỡ Lạc Phượng Vũ cao giọng nói. Hắn không vì danh tiếng, không vì lợi ích, hắn làm việc chỉ theo ý mình. Lạc Phượng Vũ và hắn không có tình cảm khắc cốt minh tâm nhưng âm dương giao hòa, có quan hệ mập mờ với hắn. Hắn và Lạc Phượng Vũ sẽ không trở thành tình lữ, bởi vì bọn họ đều hiểu rất rõ về đạo của mình, nhưng ít nhất lúc Lạc Phượng Vũ gặp nạn, Diệp Phàm sẽ đứng ra.
Ít nhất Diệp Phàm sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương Lạc Phượng Vũ ở trước mặt hắn. Nếu Diệp Phàm bây giờ từ chối, Vương Trọng tất nhiên sẽ giết chết Lạc Phượng Vũ. Một khi chuyện đó xảy ra, hắn không còn mặt mũi nào gặp lại Lạc Tố Tố, cũng không thể đối mặt với tu đạo của mình.
Thu Nguyệt mấp máy môi nhưng không phản đối. Nàng hiểu Diệp Phàm, nam nhân này chưa bao giờ để ý xem người khác nhìn hắn thế nào, hắn làm gì đều tuân theo tâm tư của mình. Hắn muốn Lạc Phượng Vũ an toàn thì nhất định phải tiếp nhận cuộc chiến không công bằng này.Đường Vô Úy lắc đầu nói, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm, cao giọng hỏi:
- Tiểu bối, ngươi cảm thấy đề nghị này của ta thế nào?
Hắn tin chắc Diệp Phàm sẽ đáp ứng. Hắn sống lâu, gặp qua nhiều người, nắm bắt tâm tư người khác cũng càng dễ dàng hơn. Hắn đã gặp qua rất nhiều tiểu bổi giống như Diệp Phàm, thật sự trọng tình trọng nghĩa cũng được, dối trá đọ sức một danh tiếng tốt cũng được, lại hoặc là thực lực, mạnh mẽ cao ngạo. Vào lúc này, hắn sẽ không từ chối, bởi vì hắn ra mặt vì Lạc Phượng Vũ, hắn muốn duy trì hình tượng của mình thì nhất định phải tiếp nhận.
Đương nhiên, nếu Diệp Phàm lựa chọn từ chối, hình tượng mà hắn cố gắng duy trì lúc trước thì sẽ sụp đổ. Nhưng Đường Vô Úy trái lại càng coi trọng hắn hơn. Đại trượng phu co được dãn được mới có thể đi tới đỉnh của thế giới này. Thật ra ở trước mặt thực lực mạnh mẽ, danh lợi là chuyện dễ như trở bàn tay.Đây căn bản là kiến nghị chắc chắn phải chết, không ít võ tu Trung Linh Cảnh lập tức ồ lên. Âu một câu nói của Dương Tụng quả thật làm cho không ít võ tu của Trung Linh Cảnh không phản đối mạnh như trước, nhưng cũng quyết không cho phép thiên tài Trung Linh Cảnh đối mặt với đãi ngộ bất công như vậy, tiếng phản đối liên tục vang lên.
Lúc này, Tử Đông Cừu giơ tay lên, ra hiệu cho tất cả võ tu yên lặng, mỉm cười nói:
- Đường sư huynh nói đùa. Ta nói rồi, tuy Diệp Phàm ra tay trái với quy định, nhưng dù sao vẫn là chuyện có thể hiểu được, ngươi đưa ra cách thức chiến đấu không công bằng. Hơn nữa, Vương Trọng trái với quy định của Trung Linh Cảnh ta, hắn chắc hẳn cũng phải bị trừng phạt chứ?
Trong lòng Tử Đông Cừu bất bình, rõ ràng hận không thể khiến Diệp Phàm đi tìm chết, còn phải ở đây giả vờ làm người tốt tranh thủ sự công bằng cho Diệp Phàm, điều này đúng là...- Nếu Diệp Phàm đồng ý thì cứ quyết định như vậy đi.
Tử Đông Cừu tất nhiên sẽ không ngốc tới mức tranh thủ thêm lợi ích cho Diệp Phàm. Dù sao Diệp Phàm tự đồng ý, hắn làm như vậy cũng không phải là khuất phục Nam Linh Cảnh.
- Thu viện trưởng, đệ tử của ngươi đồng ý, ta tin ngươi sẽ không còn gì để nói nữa chứ?
Đường Vô Úy nhìn về phía Thu Nguyệt cười đắc ý nói.- Vương Trọng trái với quy định, đó là tổn thương với Lạc Phượng Vũ nhưng cũng may không gây ra sai lầm lớn, vậy cứ để Vương Trọng xin lỗi, đồng thời cho phép Lạc Phượng Vũ chịu thua trong trận chiến này, không ra tay giết chết nàng. Ngươi thấy thế nào?
- Nực cười, Diệp Phàm cần phải khiêu chiến với năm cường giả, Vương Trọng chỉ cần nhận sai, chẳng lẽ ngươi cảm thấy Trung Linh Cảnh chúng ta dễ bắt nạt sao?
Lúc này, Thu Nguyệt cao giọng nói, không ít võ tu Trung Linh Cảnh cũng hưởng ứng.
- Nếu ta đưa ra yêu cầu này, đương nhiên phải tôn trọng suy nghĩ của bản thân tuyển thủ dự thi. Nếu Diệp Phàm đồng ý, vậy các vị sẽ không còn gì để nói chứ? Nếu Diệp Phàm không đồng ý, như chúng ta sẽ có cách nói khác về chuyện này.
- Tất nhiên. Nhưng quy tắc của Nam Linh Cảnh các ngươi ℓà muốn Diệp Phàm khiêu chiến với bốn người kém hơn Vương Trọng mới có tư cách đánh với Vương Trọng một trận. Vậy ta xin hỏi, ngươi cho ℓà bốn người không bằng Vương Trọng? Âu Dương Tu hay Lưu Chấn?
Thu Nguyệt khẽ nói. Hai người này một người ℓà cường giả đứng đầu Tây Linh Cảnh, một người ℓà cường giả đứng đầu Bắc Linh Cảnh. Nếu Đường Vô Úy nói hai người kém hơn Vương Trọng, tất nhiên sẽ chọc cho hai đại ℓinh cảnh khó chịu. Dù sao còn chưa đấu qua, dựa vào đâu mà ngươi nói ngươi mạnh hơn?