Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 863 - Chương 863: Người Năm Đó Có Còn Không

Chương 863: Người Năm Đó Có Còn Không
Chương 863: Người Năm Đó Có Còn Không
canvasa1d8630.pngVì vậy Bách Lý Vân Lạc trực tiếp bay đến trên đài, cao giọng nói:

- Diệp Phàm thắng trong trận chiến này. Trận chiến tiếp theo, Diệp Phàm đối chiến với Bắc Cung Tuyết.

Lúc này, Tử Đông Cừu ℓấy ra Thiên Đạo Mệnh Bàn, ℓực ℓượng số phận vận chuyển. Tiếp đó, ký tự thần bí xuất hiện. Điều hiện hạn chế đối với Diệp Phàm và Bắc Cung Tuyết nhanh chóng xuất hiện: Chỉ có sống chết, không thắng bại. Một cánh tay có thể đổi ℓấy một cơ hội nhận thua.

Những ℓời này có ý ℓà xuống khỏi đài thi đấu vẫn không tính ℓà thua, mất một cánh tay rồi xuống đài mới tính ℓà thua, hoặc ℓà trực tiếp giết chết đối phương.

Con ngươi của Diệp Phàm và Bắc Cung Tuyết đồng thời co ℓại. Những người khác cũng không biết quan hệ giữa Diệp Phàm và Bắc Cung Tuyết, nhưng Tử Đông Cừu đã điều tra qua, Bắc Cung Tuyết này ℓà công chúa Sở Quốc, Sở Hoàng ở Đông Linh Cảnh ℓuôn giúp đỡ Diệp Phàm, quan hệ của hai người rất thân thiết.

Hôm nay hoặc ℓà Bắc Cung Tuyết chém Diệp Phàm, vậy Bắc Cung Tuyết sẽ hoàn thiện Băng Tâm Thần Quyết của mình, Thánh Hiền Băng Thần Điện sẽ tiếp nhận chuyện của Tử Đông Cừu. Hoặc ℓà Diệp Phàm chém Bắc Cung Tuyết, đến ℓúc đó hắn nghĩ cách truyền tin tức này đến trong tai Sở Hoàng của Đông Linh Cảnh, đến ℓúc đó, vở kịch ℓớn bị chúng bạn xa ℓánh sẽ xuất hiện.

Đương nhiên, còn có một phương pháp khác được xem ℓà phương pháp giảm xóc. Dù sao Bắc Cung Tuyết ℓà thánh nữ Băng Thần Điện, nếu với một điều kiện phải phân ra sống chết, cuối cùng Diệp Phàm giết Bắc Cung Tuyết, Băng Thần Điện sẽ phải giết Diệp Phàm, tất nhiên cũng sẽ hận Chí Tôn học phủ. Cho nên trong chuyện này không thể ℓàm quá tuyệt tình. Những thủ đoạn của hắn bây giờ có thể ℓừa gạt được võ tu bình thường, nhưng không ℓừa được thế ℓực cấp chúa tể.

Đáng tiếc, không có nếu như.

Bắc Cung Tuyết nhìn Diệp Phàm. Trước đây Diệp Phàm bộc lộ tài năng, khí phách vượt trời. Hôm nay Diệp Phàm vẫn vậy. Ở trong thế giới của hắn, dường như từ trước tới nay chưa từng sợ hãi, không có hoang mang, rõ ràng sinh sống cực khổ nhưng hắn vẫn kiên cường, một đường đi đến bây giờ. Nàng nhớ năm đó vào ngày đầu tiên Diệp Phàm dạy nàng võ kỹ, bóng lưng ở bên hồ kia giống như đế vương bao quát thiên địa, cô độc lại tối cao vô thượng.

Trong nháy mắt đối diện, quá khí dường như là vĩnh hằng. Vào giờ phút này, Băng Phong Đích Vô Tình Đạo không có cách nào áp chế được ký ức của Bắc Cung Tuyết. Lúc này, vô số an ủi cũng không có cách nào xóa được áy náy trong lòng Diệp Phàm, bọn họ không có người nào sai nhưng lại đều từng sai lầm.
Ý chí của nàng là hạ đẳng, điều này có liên quan tới cuộc sống trước kia của nàng. Nếu có thể, lẽ nào nàng bằng lòng như vậy sao? Vì sao tất cả sai đều là nàng? Chỉ bởi vì nàng ở độ tuổi đó đơn thuần vô tri? Bởi vì nàng không thể trưởng thành như đám người Diệp Phàm, không hiểu sâu sắc về cách đối xử trong tình yêu, không biết nghi ngờ nhân tính sao?

Nàng không thể sống lại, nàng không bi thảm, nàng chưa từng được dạy dỗ, nàng chỉ dựa vào sự cố gắng của mình để làm, vì sao nàng vĩnh viễn chỉ nhận được sự hiểu nhầm, vĩnh viễn không nhận được sự tán thành, cho dù nàng sai rồi, nàng hối hận, nhưng nàng còn có thể quay lại được sao?

Không thể quay lại, cảnh còn người mất, thời gian là một thứ rất kỳ diệu, một khi đã qua là qua, nàng không có cách bỏ xuống tất cả, quay về làm Bắc Cung Tuyết không buồn không lo như trước đây. Nếu có thể làm lại, nàng chỉ hy vọng vĩnh viễn đừng vào Thiên Phủ, thời gian vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm Diệp Phàm làm sư phụ nàng.
Hai người chỉ đứng ở trên đài đấu võ đủ để trở thành một phong cảnh đẹp.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào Bắc Cung Tuyết. Năm tháng tuyệt đối không để lại dấu vết gì trên mặt của nàng, nhưng nàng cao và gầy hơn trước nhiều, ngực cũng lớn hơn. Trước đây Bắc Cung Tuyết giống như một nụ hoa chúm chím chờ nở. Bây giờ nàng ngực lớn mông cong, dáng người hoàn mỹ, đã là đóa hoa nở rộ.

Bắc Cung Tuyết trong ký ức chậm rãi dung hợp với nữ tử trước mắt, nhưng bất kể thế nào cũng không có cách nào dung hợp với nhau. Hắn nhớ mang máng thiếu nữ xinh đẹp hơi tùy hứng lại trời sinh hoạt bát kia. Lúc cười, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, hai răng khểnh lộ ra vô cùng động lòng người.
Nữ tử trước mắt với mái tóc bạc trắng, dáng người cao gầy, lạnh lùng cao ngạo vô song, nói năng thận trọng, cảm giác lãnh đạm từ chối người ngoài từ nghìn dặm, ở trên người của nàng chỉ có sự hờ hững, hờ hững với cả thế giới, dường như chuyện gì cũng không thể khiến nàng để ý.

Diệp Phàm thường tự hỏi, mình có làm sai không? Nhưng nếu thời gian có quay trở lại, hắn vẫn sẽ làm như vậy. Chẳng qua trong vòng đấu loại giai đoạn cầu của cuộc thi đấu giữa bốn phủ, hắn nhất định sẽ không để cho Bắc Cung Tuyết rời đi.

Diệp Phàm không sai, vậy Bắc Cung Tuyết có sai không?
Đương nhiên, trong điều kiện này còn có một suy nghĩ khác. Bởi vì điều kiện của hai trận trước cực kỳ bất lợi cho Diệp Phàm. Nếu trận thứ ba vẫn vậy, cho dù thanh danh của hắn bày ra đó cũng vẫn có võ tu đưa ra chất vấn, trái lại trận này cực kỳ công bằng cho hai bên, tạm thời loại bỏ nghi ngờ hắn ngầm giở thủ đoạn.

Cũng để lúc Tử Mặc đối chiến với Diệp Phàm, hắn sẽ làm ra một điều kiện cực kỳ không công bằng, tâm tư phản kháng của mọi người sẽ không quá kịch liệt. Hơn nữa, lúc Tử Mặc đối chiến với Diệp Phàm, hắn sẽ chủ động thỉnh cầu những người khác khống chế Thiên Đạo Mệnh Bàn, để tránh tình nghi hắn ngầm giở thủ đoạn. Những người khác này cũng rất đáng chú ý.

Chuyện này nói sau. Có lẽ Diệp Phàm không sống qua được trận này. Hắn đại khái đã biết tính cách của Bắc Cung Tuyết. Trước khi nàng bước vào đạo vô tình được xem là một nữ tử đơn thuần, chung tình với Diệp Phàm lại tùy hứng vô tri. Nhưng sau khi tiến vào đạo vô tình, thật ra nàng có rất nhiều cơ hội giết chết Diệp Phàm. Dù sao Diệp Phàm thật sự không thể so sánh được với Băng Thần Điện.
Nàng sống trong hoàng cung từ nhỏ tới lớn, những người tiếp xúc đều không dám giở trò đùa giỡn với nàng. Phụ thân và tam ca của nàng cưng chiều, xem nàng như bảo bối vậy, dựa vào đâu mà yêu cầu sau khi nàng đi ra, có thể nhìn thấu lòng người giống như Diệp Phàm?

Nàng cố chấp cho rằng mình chỉ cầu là một kết quả chính xác, nàng dùng cách của mình để yêu Diệp Phàm, nàng sợ hãi Diệp Phàm sẽ bị tổn thương, lại không cẩn thận khiến cho Diệp Phàm thương tích đầy người. Nàng đơn thuần, vô tri, ngây thơ trước tình yêu, làm cho nàng càng lúc càng cách xa thế giới của Diệp Phàm.

Bên cạnh Bắc Cung Tuyết còn có hai bằng hữu khuê mật không ngừng nói xấu hạ thấp Diệp Phàm bên tai của nàng, cổ vũ Ninh Hồng Trần, bảo nàng qua thật sự nhìn nhận thế giới này, nàng đã từng kiên trì với cách nghĩ của mình, nhưng dù sao nàng chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi, dù sao nàng chưa từng có trải qua cuộc sống bi thảm như đám người Diệp Phàm, Diệp Quỷ, Diệp Tàn, nàng làm sao có thể làm được như vậy?
Trước đây Tử Đông Cừu vốn không để ý tới Diệp Phàm, càng không tốn thời gian điều tra hắn, bằng không Diệp Phàm làm sao có thể sống đến hôm nay, trưởng thành đến bây giờ, khiến hắn ra tay cũng phải suy tính nhiều lần?

Nhưng Bắc Cung Tuyết vẫn luôn quan tâm tới Diệp Phàm. Vì sao nàng không ra tay? Không phải trong lòng vẫn còn tình nghĩa chứ? Vậy hôm nay Tử Đông Cừu sẽ lợi dụng điều kiện hạn chế để ép Bắc Cung Tuyết, làm cho nàng phải ra tay.

Diệp Phàm đi tới trên đài đấu võ. Bắc Cung Tuyết đứng đối diện hắn. Chỉ xét riêng về gương mặt, nàng xinh đẹp khuynh thành, lạnh lùng cao ngạo động lòng người. Hắn là nam tử tuấn lãng phiêu dật, cương quyết trầm ổn, ngược lại cực kỳ xứng đôi.




Bình Luận (0)
Comment