Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 870 - Chương 870: Đỉnh Cao Cuộc Đời Của Tử Mặc

Chương 870: Đỉnh Cao Cuộc Đời Của Tử Mặc
Chương 870: Đỉnh Cao Cuộc Đời Của Tử Mặc
canvasa1d8700.pngThu Nguyệt cao giọng nói, giữa Phiếu Miểu Tiên Cung và sinh mạng của Diệp Phàm, nàng quyết đoán ℓựa chọn sinh mạng của Diệp Phàm.

Diệp Phàm nghe vậy thì muốn ngăn cản Thu Nguyệt. Nhưng vào ℓúc này, giọng nói của Lục Thiên Đê ℓão tổ Lục gia vang ℓên:

- Nực cười, Vạn Đạo học phủ nói từ bỏ Phiếu Miểu Tiên Cung ℓà có thể rời khỏi trận thi đấu. Xin hỏi những thiên tài bị Diệp Phàm giết chết có đồng ý không? Nếu ℓà cuộc thi đấu thiên hạ, dĩ nhiên phải có sống chết, sao có thể nói rời khỏi ℓà có thể rời khỏi được? Nếu như có thể rời khỏi, tôn nhi của ta Lục Thần Hồng tại sao phải chết?

- Không sai, thi đấu chính ℓà thi đấu, đã tham gia thì kiên quyết không được rời đi nửa đường. Tưởng Lâm cháu ta cũng bị Diệp Phàm giết chết, Thần Nguyên học phủ ta có từng yêu cầu nửa đường rút ℓui như Vạn Đạo học phủ không? Đây ℓà cuộc thi đấu thiên hạ chứ không phải cuộc thi đấu của Vạn Đạo học phủ, cũng không phải cuộc thi đấu của Thần Nguyên học phủ ta. Ta hi vọng Thu viện trưởng tôn trọng vô số võ tu của bốn đại ℓinh cảnh đi.

Tưởng Phong cũng cao giọng nói.

- Trong cuộc thi đấu thiên hạ, sống chết ℓà do số. Nếu như có thể, ta cũng hi vọng cuộc chiến đấu này dừng hẳn. Bởi vì đây ℓà một cuộc thi đấu được công khai với cả bốn đại ℓinh cảnh. Cá nhân ta ℓà đại biểu của Trung Linh Cảnh, tất nhiên không hy vọng cháu ta và thiên kiêu Trung Linh Cảnh chiến đấu sinh tử. Thu viện trưởng, chẳng ℓẽ ngươi tưởng ta trong ℓòng không ℓo ℓắng bất an sao? Thực ℓực của Diệp Phàm đã được chứng minh, nhất ℓà sự toàn năng của hắn ℓàm cho tất cả mọi người bội phục.

Tử Đông Cừu cao giọng nói:

- Mặc dù con ta có chút lực lượng đặc biệt, nhưng Diệp Phàm chưa chắc đã không có. Với ta mà nói, cuộc chiến đấu này cũng có thể khiến cho ta mất đi đứa con của mình. Nhưng, quy tắc của cuộc so tài chính là quy tắc, nếu thế lực cấp chúa tể chúng ta cũng phá hỏng quy tắc của cuộc so tài, vậy làm sao khiến cho võ tu trong thiên hạ phục được?

- Đây gọi là thi đấu sao? Ngược lại còn không bằng không tổ chức. Thu viện trưởng, ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng ở đây không phải là nơi Vạn Đạo học phủ có thể tùy ý làm càn. Ta có thể bảo đảm với người trong thiên hạ, nếu như con ta chết, ta tuyệt đối sẽ không ra tay trả thù Diệp Phàm, cũng hi vọng Thu viện trưởng có thể làm được điểm này. Nếu Diệp Phàm chết, cũng đừng giận chó đánh mèo lên Chí Tôn học phủ ta.

- Tin tưởng Thần Nguyên học phủ, Lục gia, Liệt Vân Tông đều sẽ không vì thiên kiêu của gia tộc mình chết mà đi giận chó đánh mèo lên Vạn Đạo học phủ. Dù sao tất cả mọi người hiểu rõ, người đi tới cuộc thi đấu thiên hạ đều phải nắm giữ giác ngộ đối mặt với cái chết, thậm chí là cái chết nhục nhã.

- Tử viện trưởng nói rất đúng. Võ tu chúng ta may mắn tham gia cuộc so tài như vậy chính là vinh dự của chúng ta, từ lâu đã không để ý tới sống chết. Người trốn tránh chẳng qua là kẻ nhu nhược mà thôi. Ta không phải nhằm vào Diệp Phàm, hắn là đối thủ được ta tán thành, ta không hy vọng Diệp Phàm trốn tránh trong cuộc chiến đấu này. Cường giả chân chính không khiếp sợ bất kỳ sự khiêu chiến nào.
Tử Mặc đi tới trên đài đấu võ, cười đầy thâm ý, nhìn Diệp Phàm với vẻ chế giễu.

Diệp Phàm lẳng lặng nhìn Tử Mặc, nhất là sau khi nhìn thấy vẻ đắc ý của hắn, trong lòng không nhịn được thầm giễu cợt, không biết lát nữa, ngươi còn có thể cười vui sướng như vậy không.

- Diệp Phàm, nếu ngươi quỳ xuống đất, dập đầu mười cái thật mạnh cho ta, sau đó tự phế bỏ tu vi, ta có thể cho ngươi được sống sót.

Tử Mặc cao giọng nói.
Lúc này, Âu Dương Tu cao giọng nói, ngay lập tức được vô số võ tu Tây Linh Cảnh tán thành. Tiếp đó, càng lúc càng có nhiều võ tu ủng hộ Diệp Phàm tham gia chiến đấu, bọn họ tình nguyện để Diệp Phàm chết trận oanh oanh liệt liệt, cũng không hy vọng người mình ủng hộ sẽ trốn tránh giống như một tên hèn nhát.

Đến lúc này, cho dù Thu Nguyệt muốn ngăn cản, căn bản cũng không có khả năng ngăn cản được. Nàng lãnh đạm nhìn Tử Đông Cừu, cao giọng nói:

- Hi vọng Tử viện trưởng nhớ kỹ những lời đã nói ngày hôm nay, đừng hối hận.

- Ha ha, Thu viện trưởng nói đùa. Tử Đông Cừu ta tốt xấu gì cũng là viện trưởng Chí Tôn học phủ, nếu không thể phân biệt phải trái, luôn tính toán tới chuyện sống chết, khó tránh khỏi thấp kém rồi. Mời Thu viện trưởng vào chỗ ngồi.
Tử Đông Cừu cao giọng nói, khóe miệng kín đáo cười, ở trong mắt Thu Nguyệt chỉ thấy vẻ đắc ý và buồn nôn.

Đám người Lục Thiên Đê đều sung sướng. Diệp Phàm người này giết chết hậu bối của bọn họ, chỉ vì ngại đang ở trong cuộc thi đấu thiên hạ, bọn họ không có cách nào làm ra chuyện khác, nhưng sự phẫn nộ này quả thật khiến bọn họ phát cuồng. Bây giờ Diệp Phàm gặp phải tình trạng hẳn phải chết, bọn họ làm sao có thể không đắc ý được.

Diệp Phàm từ đầu đến cuối đều không nhiều lời. Hắn không dám nói lời nào, bởi vì... Hắn sợ nói ra sẽ không nhịn được cười. Không có cách nào, nếu thật sự đường đường chính chính đánh với Tử Mặc, cho dù Diệp Phàm có thể thắng cũng bị tiêu hao không nhỏ, không phải là chuyện tốt cho cuộc đối chiến với Chiến Vương sau đó. Mặt khác, với thực lực của Tử Mặc, nếu một lòng muốn chạy thoát thân, Diệp Phàm muốn giết chết hắn cũng chẳng dễ dàng gì.

Nhưng không ngờ Tử Đông Cừu tự nhiên đưa nhi tử của mình đến trước quỷ môn quan, chỉ có sống chết, không có thắng thua. Chà chà chà, đây là hoàn toàn chặt đứt con đường lui duy nhất của Tử Mặc. Chỉ nghĩ tới dáng vẻ buồn bực muốn phát điên của Tử Đông Cừu lát nữa, Diệp Phàm đã có cảm giác sảng khoái vì được trả thù.
Cho nên, chỉ có máu mới có thể rửa sạch tất cả. Theo suy nghĩ của Tử Mặc ban đầu là đường đường chính chính đánh bại Diệp Phàm, nhưng không thể không nói, thực lực của Diệp Phàm quả thật làm hắn đặc biệt kiêng kỵ, hắn không nắm chắc phần thắng tuyệt đối. Bây giờ phụ thân của mình tạo cho hắn một tình huống nhất định sẽ thắng, hắn làm sao có thể không đắc ý được.

Đừng nói công bằng gì hết, quy tắc của thế giới này chính là vậy. Cái gọi là công bằng đều chỉ làm cho người khác nhìn, có thứ gì mà không có tấm màn đen? Hắn rõ ràng có bối cảnh là thế lực mạnh mẽ như vậy, vì sao còn phải nói công bằng với Diệp Phàm?

Còn cả nữ nhân đê tiện Huân Y kia nữa, nàng cũng dám xem hắn giống như một thằng hề, xem hắn thành một công cụ để chọc tức Diệp Phàm. Hắn là ai chứ? Hắn là nhi tử của viện trưởng Chí Tôn học phủ, hắn là hoàng tộc Thánh Ma cao quý, nhân loại thấp hèn cũng dám trêu đùa hắn, đây chính là một nỗi sỉ nhục lớn đối với hắn.

Không phải ngươi thích Diệp Phàm sao? Ta sẽ giết chết hắn trên sân khấu thiên hạ này, không, trước khi giết hắn, ta sẽ ra sức sỉ nhục hắn. Chỉ tiếc là sau khi Diệp Phàm chết, không có cách nào nhìn hắn đùa bỡn Huân Y thế nào, nhưng đời người luôn có tiếc nuối, không phải sao?
Về phần lực lượng gì đó, tạm thời không nói Diệp Phàm đã nắm giữ Thánh Ma Chi Lực, cho dù hắn không nắm giữ, hắn có Thiên Cơ Ngưng Đạo Quyết, chỉ cần phòng thủ một thời gian là có thể hấp thu lực lượng của đối phương ngưng tụ ra đạo đan, từ đó sử dụng lực lượng đối phương sử dụng, điều kiện này cũng nói là chỉ có thể sử dụng lực lượng đối phương nắm giữ để đánh bại đối phương, nhưng không hạn chế phòng ngự.

Ở dưới loại điều kiện này, đừng nói là Tử Mặc, cho dù là đám người Vương Trọng, Sở Phong Vân, Âu Dương Tu cũng chắc chắn sẽ thua.

Tử Mặc rất đắc ý, vô cùng đắc ý, sát khí đối với Diệp Phàm vẫn một mực quấn quanh người hắn. Hắn là Thánh Tử Chí Tôn học phủ, nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi lại bị một thằng nhóc không có danh tiếng đánh bại, thậm chí còn suýt nữa bị giết chết, điều này chính là sỉ nhục cả đời hắn.

Đáng giận nhất là trong thời gian qua đúng lúc là thời kì Thánh Ma Chi Lực Niết Bàn, tu vi của hắn bị phong ấn, nỗi nhục này quả thật làm cho hắn phát điên.




Bình Luận (0)
Comment