Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 924 - Chương 924: Mộng Bức Lưu Chấn

Chương 924: Mộng Bức Lưu Chấn
Chương 924: Mộng Bức Lưu Chấn
canvasa1d9240.pngĐầu tiên ℓà Diệp Tàn bộc phát kích phát sức mạnh gấp mười ℓần, Cuồng Đao Phong Bạo của hắn ắt hẳn ℓà ác mộng của đám người Lạc Bắc Linh, sau đó Lạc Bắc Linh sử dụng nguyên ℓực để duy trì trận pháp, ℓại không nghĩ tới trận pháp hoàn toàn bị Diệp Quỷ phá hư.

Biến hóa thay đổi trong nháy mắt như thế cho dù tất cả những người họ đều ℓà thiên tài đi nữa cũng không có khả năng ngay ℓập tức dùng tất cả nguyên ℓực để quay ℓại phòng ngự hữu hiệu?

Mà Cuồng Đao của Diệp Tàn gần như trong nháy mắt ℓiền phóng tới chỗ bọn họ, bọn họ tất nhiên chọn ưu tiên phòng ngự Cuồng Đao Phong Bạo, nhưng không ngờ vào thời điểm này Diệp Quỷ trực tiếp xuất thủ, hơn nữa ℓại sử dụng tới kiếm tâm tầng ba.

canvasa1d9241.pngNhưng…. Lại nằm ngoài ý ℓiệu của các võ tu khác.

Lời nói còn chưa dứt Lưu Chấn đột nhiên cảm giác có điều gì đó là lạ, có chút yên tĩnh không thích hợp, vì sao cả trường diễn võ lại yên tĩnh như vậy? Ngay sau đó hắn cảm giác phía sau có người đi tới.

Lưu Chấn xoay người, đám người Diệp Phàm, Diệp Tàn, Diệp Quỷ, Lạc Tố Tố đứng thành một hàng, bộ dáng thờ ơ như vậy trực tiếp khiến cho đầu óc Lưu Chấn giống như chập mạch, sau đó rất nhanh hắn đã nhìn thấy Âu Dương Tu bị phong ấn băng phong, đám người Lạc Bắc Linh, Nghịch Hoang Thiên đang bị trọng thương miễn cưỡng đứng dậy, còn có Ý Linh Lung đang miễn cưỡng đứng một bên.

Mà ở dưới đài Trương Hoành đã trực tiếp ngồi trên mặt đất, bộ dáng từ bỏ trị liệu, Phong Linh yếu ớt đứng ở một bên khác, nào còn có hình tượng lãnh khốc sát phạt thường ngày.

Huyễn cảnh? Thể tu cũng có thể sử dụng huyễn cảnh sao? Không hổ là nhân vật khó phân thắng bại.
Y Linh Lung lẻ loi trơ trọi đứng bên cạnh đám người Diệp Phàm, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười khổ sau đó thu hồi Ngân Long Nguyệt Linh Tiên, trực tiếp khoát tay một cái từ bỏ chống cự, thế này còn đánh cái gì nữa? Có thời gian như vậy thì Y Linh Lung tình nguyện đi bơi ở bờ hồ, cảm thụ cảm giác thiên nhiên tĩnh nhã còn hơn.

Đám người Diệp Phàm lúc này đi về phía Lưu Chấn, tốc độ không nhanh không chậm đồng thời vô số võ tu lấy lại tinh thần, trong mắt chậm rãi hiện lên một loại nghi vấn, cuộc chiến cũng đánh tới lúc này rồi Lưu Chấn sao vẫn còn chưa tới trợ giúp?

Bị đám người Diệp Quỷ khi chiến đấu hoàn toàn hấp dẫn nên bọn họ hoàn toàn bỏ quên trận chiến giữa Đại Lực và Lưu Chấn, chờ đám người lấy lại tinh thần sau đó dời mắt về phía võ đài thì trực tiếp chết lặng lần nữa.

Nếu bọn họ không nhìn nhầm thì Đại Lực kia to con như vậy mà lại cứng đối cứng với Lưu Chấn.
Đùng!

Lực lượng cực đại nổ vang, Lưu Chấn trực tiếp bị đánh bay, Ma Viên biến trở lại thành Đại Lực, thực lực trực tiếp thăng đến cấp độ đáng sợ, mà trái lại lần trước Lưu Chấn tác chiến với Sở Phong Vân giở hết mọi thủ đoạn ra, bây giờ đã ở vào trạng thái phong ấn Linh Cương Tiên Giai, hắn vậy mà không phải đối thủ của Đại Lực.

Bây giờ ngoại trừ võ kỹ Tiên Giai, Lưu Chấn cũng không còn chiêu thức nào càng mạnh hơn nữa, hắn không nghĩ tới một tên võ tu không lưu truyền gì trong Trung Linh Cảnh vậy mà có thể khiến hắn trở nên như thế này.

- Ngươi rất mạnh, ha ha ha, nhưng lại ở dưới võ kỹ Tiên Giai của ta…
Thể tu chiến đấu cực kỳ cuồng bạo, Bát Hoang Côn trong tay Đại Lực chỉ cần một côn tùy ý cũng có thể coi là chi lực vạn quân, Vô Song Thiên Kích của Lưu Chấn cũng là binh khí đại khai đại hợp, mỗi lần binh khí hai người va chạm đều kéo theo nham thạch võ trường bị bay nứt.

Lưu Chấn rất thoải mái, cái này mới là phương thức chiến đấu của nam nhân, hắn là thể tu, thích nhất là là loại va chạm cứng đối cứng này, phương thức chiến đấu của Đại Lực hoàn toàn phù hợp với hắn, trong lúc nhất thời Lưu Chấn quên luôn trận chiến này, hắn lấy tất cả tâm thần chú ý vào Đại Lực, phi thường hưởng thụ loại chiến đấu này.

Đương đương đương!

Rất nhanh thân thể Đại Lực phát sinh biến hóa, một đầu Ma Viên to lớn thay thế Đại Lực, hai tay to lớn nắm Bát Hoang Côn, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người Bát Hoang Côn cũng trở nên vô cùng to lớn, vũ khí này còn có thể tự mình biến lớn hoặc thu nhỏ?
- Cái này…. Lưu Chấn là đệ nhất luyện thể thế hệ trẻ tuổi nhất đúng không?

- Đúng…. Hẳn là vậy a.

- Vị huynh đài này lại là thế nào vậy? Hắn vậy mà lại cùng với Lưu Chấn chiến đấu cứng đối cứng, mẹ kiếp, Lưu Chấn lại còn bị hắn đánh lùi?

Rầm rầm rầm!
Đường Vô Úy, Tử Đông Cừu là cường giả Thánh Hiền cũng có chút không khỏi kinh hãi nhìn một màn trước mắt, biểu hiện trên mặt vạn phần đặc sắc, nhưng cực kỳ hiển nhiên là có một loại cảm giác phiền muộn tới cực điểm.

Trên mặt Thu Nguyệt đang cười giống như nở hoa, đám người Tư Mã Thiên Khung thì ở một bên âm thầm tắc lưỡi, bây giờ người trẻ quả thực biến thái hơn nhiều so với thời đại bọn họ.

Sở Nguyệt Ly ngồi nhìn trên đài Sở gia nhìn, trên khuôn mặt quốc sắc thiên hương cực kỳ ngạc nhiên, thì ra vị ca ca ngồi bên người nàng lần trước lại cường đại như vậy, thực sự là lợi hại, lập tức Sở Nguyệt Ly có cảm giác thất bại, nàng còn tính toán nếu Diệp Phàm đánh bại đại ca nàng, về sau nàng liền đánh bại nhị đệ tam đệ của Diệp Phàm, cũng xem như một loại thắng lợi khác.

Võ tu Trung Linh Cảnh hoàn toàn bị hóa đá, trong lúc nhất thời quên cả reo hò, võ tu tam đại Linh Cảnh khác hiển nhiên không có biện pháp tiếp nhận loại tình huống này, trước khi hỗn chiến thì có đủ loại suy đoán, nhưng tuyệt nhiên không có suy đoán nào giống màn hý kịch hóa như vậy.


Ý nghĩ đầu tiên trong đầu của Lưu Chấn đó ℓà huyễn cảnh, song thời điểm khí tức khủng bố của Diệp Phàm trực tiếp khóa chặt hắn, Lưu Chấn ℓiền biết rõ đây ℓà thật, nói cách khác trong tuyển thủ của tam đại Linh Cảnh chỉ còn một mình hắn, đám người Âu Dương Tu đã hoàn toàn bị đánh bại, cái này….

Nhất định phải dùng một từ để hình dung ℓời nói của Lưu Chấn thì đó ℓà mộng bức, có ℓoại cảm giác như bị ℓọt vào sương mù!

Đây rốt cuộc ℓà xảy ra chuyện gì? Ta có vẻ như đã chiến đấu một thời gian rất ℓâu a?

Lưu Chấn im ℓặng hỏi trời xanh, sau đó thu hồi Vô Song Thiên Kích chậm rãi đi đến sau ℓưng Đại Lực, vô cùng nhanh nhẹn nhảy xuống dưới đài, cái này… còn đánh cái quái gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment