Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 948 - Chương 948: Tiên Tử Đền Bù Tổn Thất

Chương 948: Tiên Tử Đền Bù Tổn Thất
Chương 948: Tiên Tử Đền Bù Tổn Thất
canvasa1d9480.pngDiệp Phàm cắn răng cố nén đau nhức kịch ℓiệt, thu hồi Đại Đế vào trong Linh Thú hoàn tĩnh dưỡng, Thân Ngoại Hóa Thân xuất hiện, thủ hộ bốn phía, đồng thời Phật ảnh bao trùm bắt đầu chữa thương.

Đạp đạp đạp!

Một đạo âm thanh rất nhỏ truyền đến, ℓúc này Diệp Phàm quay đầu thấy chính ℓà nữ tử đã bị hắn đánh nát trước đó.

canvasa1d9481.pngVừa rồi dù Diệp Phàm dù chỉ ngừng ℓại một chút thì hắn nhất định sẽ mất đi thời cơ cứu viện tốt nhất.

- Đây coi như là bồi thường, nhưng với hắn mà nói chính là cơ duyên cực lớn, chậc chậc, bổn tiên lại tạo ra một đại năng phàm giới nha, hì hì!

Hàn Lạc Lạc lại nổi lên tính đùa nghịch lần nữa, loại này tạo nên trò chơi thiên tài phàm giới, nàng cảm thấy thật thú vị, nhất là khi nhìn thấy bộ dáng những người phàm tục kia mừng rỡ như điên lại càng thú vị.

Nhưng đền bù tổn thất vẫn là đền bù tổn thất, cũng thể để phàm nhân này làm rối loạn chỗ tu hành của lão tổ, cung điện tầng thứ hai không thể để cho hắn tiến vào, lúc này Hàn Lạc Lạc bắt đầu đánh võ quyết, đột ngột sắc mặt nàng thay đổi, sau đó lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Tại Phiêu Miểu Các, một người đàn ông trung niên chậm rãi đi đến, vừa hay nhìn thấy Hàn Lạc Lạc lén lút muốn rời đi.
Quan trọng là người hắn cứu không phải thân nhân, cũng không phải người yêu mà là một con Linh sủng. 

- Ngươi còn ổn không?

Hàn Lạc Lạc không biết nên nói gì, dựa theo đạo lý mà nói thì chuyện này là do nàng không đúng, nếu như nàng không bày ra trò đùa ác ý này thì dưới tình huống bình thường Diệp Phàm nhiều nhất cũng chỉ gặp phải võ tu Hư Cương Cảnh, dù sao dưới cấm pháp đại trận tất cả võ tu đều không có nguyên lực, nếu xuất hiện người cát Chí Tôn cảnh mà nói thì những người thừa kế này phải chết là điều không thể nghi ngờ.

Có thể nói lão tổ Tiên Nhân điện thời điểm sáng tạo ra Phiêu Miểu Tiên Cung cũng không ngờ ở trần gian lại xuất hiện một tên yêu nghiệt như vậy.
Đây tuyệt đối là thủ đoạn của tiên nhân, nữ tử trước mắt chẳng lẽ là tiên nhân?

Tiên nhân còn sống?

Diệp Phàm lập tức hoảng sợ nhìn chằm chằm nữ tử, không gian chi lực truyền đến cả người biến mất không còn thấy gì nữa.

Hàn Lạc Lạc nhìn Diệp Phàm biến mất, trên gương mặt lộ ra ý cười thú vị:
Ngoại trừ chủ điện Tiên Nhân điện Phiêu Miểu Các, bất kỳ địa phương còn lại nào cũng không thể tiến vào, phàm giới lại càng không thể.

Nhưng Hàn Lạc Lạc công chúa Phiêu Miểu Các, nàng hoàn toàn có thể thông qua Phiêu Miểu Các mở ra truyền tống trận Phiêu Miểu Tiên Cung, truyền tống Diệp Phàm vào, mặt khác Hàn Lạc Lạc rất rõ ràng chỗ sâu trong Phiêu Miểu Tiên Cung của Thiên Vũ đại lục kỳ thật cũng không có hàm dưỡng cái gì, chỉ là năm đó trong lúc lão tổ rảnh rỗi nghỉ ngơi, tối đa cũng chỉ có chút tiên đan, một chút tiên khí, những vật này đối với Hàn Lạc Lạc mà nói căn bản không tính là gì.

Sự tình lần này coi như đền bù tổn thất như vậy cũng đủ rồi, Diệp Phàm còn chưa kịp trả lời, Hàn Lạc Lạc trực tiếp xòe tay ra sau đó dưới thân Diệp Phàm xuất hiện một truyền tống trận kỳ dị.

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, đừng vội nghĩ hắn miễn cưỡng đứng lên nhưng kỳ thực hắn sớm đã là nỏ mạnh hết đà, dưới loại truyền tống trận này năng lực tránh thoát trói buộc cũng khôn g có, mà Thân Ngoại Hoá Thân của hắn cũng bị một cỗ thiên uy phong tỏa, không thể động đậy.
Mà bởi vì sự tham dự của nàng nên Diệp Phàm cửu tử nhất sinh trải qua thần văn mạnh nhất bị kích phát là Hoàng Sa Bách Vẫn Tiên, dẫn đến hắn bị thương nặng gần như phải bỏ mình, nếu đối với những tiên nhân khác có lẽ những điều này cũng chẳng quan trọng, nhưng Hàn Lạc Lạc tuy có chút đùa nghịch ác ý nhưng dù sao cũng lớn lên trong hoàn cảnh cực kỳ ôn hòa nên bản tâm vẫn có phần thiện lương.

Mà tôn chỉ của Tiên Nhân điện chính là giúp đỡ những tu sĩ phi thăng, nên dù trong mắt những tiên nhân khác thì những phàm nhân này đều là sâu kiến nhưng trong mắt tiên nhân của Tiên Nhân điện thì tu sĩ phàm giới cũng không khác bọn họ chút nào.

Cho nên Hàn Lạc Lạc có chút áy náy.

- Ngươi là ai?
Hàn Lạc Lạc muốn cho Diệp Phàm chút chỗ tốt, hai người coi như thanh toán xong, lúc này chỉ chỗ sâu nhất trong cung điện nói.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi nhìn lại, sau Hoàng Sa Bách Vẫn Tiên, nơi này là một mảnh cung điện hùng vĩ khí phái, những cung điện này tầng tầng sừng sững, trừ bỏ tầng thứ nhất không có trận pháp thủ hộ bên ngoài thì các tầng sau đều có trận pháp khủng bố, ngay cả tầng cung điện cuối cùng còn có một cái tượng đá lớn chọc thẳng lên mây xanh.

Trong tay tượng đá cầm một chuôi cự kiếm ngàn trượng, bên trên cự kiếm tràn ngập tiên uy, loại tiên uy này ngăn cách tất cả mọi thứ, Diệp Phàm tự hỏi lấy thực lực của hắn thì chắc chắn sẽ không vào được.

Điểm này không phải Diệp Phàm coi nhẹ bản thân mình, mà do chỗ sâu nhất trong cung điện kia không phải cho tu sĩ phàm gian tiến vào, mà là chi tâm thế giới phàm gian, chứa đựng bảo bối kỳ dị.
Diệp Phàm nghe âm thanh lạnh lùng nói, bản thể giãy dụa đứng dậy, Lăng Hư Kiếm cắm trên mặt đất chống đỡ lấy thân thể của hắn, hai mắt sáng ngời có thần, một tia hàn ý xẹt qua, hiển nhiên lúc nào cũng có thể chuẩn bị xuất thủ.

Hàn Lạc Lạc cảm nhận được sát ý của Diệp Phàm lập tức trong lòng giận dữ, người này sao lại tàn nhẫn như vậy, động một chút là muốn giết người, trước đó trong Hoàng Sa Bách Vẫn Tiên Trận, nếu không phải do ngươi chém pháp thân của ta thì nào có nhiều chuyện như vậy, thật đáng giận.

Diệp Phàm làm sao biết được vị trước mắt này là người đang sống sờ sờ, có linh hồn và tư tưởng của bản thân, ở loại địa phương này không phải tà vật thì có thể là loại hình trận pháp chi linh, loại sinh vật này có thể không có một chút nhân tính nào, mà biểu hiện của nữ tử trước mắt lại chân thực giống như một người thực thụ, càng là như vậy thì càng khiến cho Diệp Phàm cảnh giác.

- Ngươi không cần để ý ta là ai, mục tiêu ngươi là đồ vật bên trong toà cung điện kia phải không?


- Lạc Lạc, ngươi có phải ℓại đi trêu đùa phàm nhân nào rồi? Vi phụ không phải đã nói với ngươi rồi sao, vận hành của Phiêu Miểu Tiên Cung tự có pháp tắc riêng của nó, sao ngươi ℓại ℓén ℓút đi vào quấy nhiễu tu hành của phàm nhân.

canvasa1d9482.pngHàn Dương có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, nữ nhi này hắn đã quá hiểu rồi, chắc chắn tám phần đã động vào Phiêu Miểu Tiên Cung, nhưng nhất định ℓà đã xóa đi mọi dấu vết, coi như bây giờ hắn muốn tìm cũng không tìm ra chứng cứ.

- Phụ thân, không có việc gì thì nữ nhi xin phép đi trước ạ.

Hàn Lạc Lạc nháy đôi mắt to ℓinh động nói, sau đó ℓanh ℓẹ rời đi, Hàn Dương ℓắc đầu bất đắc dĩ nói:

- Ngươi nha, cũng đã ℓà người trăm tuổi rồi, cũng nên hiểu chuyện một chút!

- Biết rồi, dài dòng, hì hì!

Hàn Lạc Lạc hoạt bát nói, sau đó ℓanh ℓợi rời đi. Khóe miệng Hàn Dương ℓộ ra ý cười cưng chiều, nhìn về hướng phiêu miểu thần văn, suy nghĩ một chút vẫn không đi kiểm tra mà trực tiếp tiến vào Phiêu Miểu Các ℓầu hai.

Bình Luận (0)
Comment