“Ồ, điểm số của hắn biến đổi rồi” Khắp nơi trong mật địa có phản ứng, bọn nó thời khắc chú ý bảng điểm, điểm số của Trịnh Đông Lân đầu tiên biến đổi, không thể nào thoát khỏi sự chú ý của bọn nó.
“Không có gì quá ngạc nhiên, hắn nguyên bản cảnh giới là Bát Đẳng Đỉnh Phong, thực lực gần như thuộc hàng đầu khảo hoạch, đánh thắng một số tên cảnh giới thấp hơn là điều dĩ nhiên, nếu hắn đến vậy cũng không làm được mới khiến ta sinh lòng nghi ngờ, số điểm hắn một lần tăng thêm một ngàn sáu trăm điểm, xem như có thể là may mắn gặp được hai tên cấp thấp, hoặc một tên không kém quá nhiều”
Một đám thiếu niên có khoảng mười người tụ tập một chỗ bàn bạc, bọn nó cùng có mục tiêu chung là đánh chiếm điểm số của Trịnh Đông Lân, ai bảo Trịnh Đông Lân điểm số cao mà lại không có thực lực tương xứng.
Không phải Trịnh Đông Lân không có thực lực, cảnh giới Bát Đẳng Đỉnh Phong của nó tất cả mọi người trong tràng đều công nhận.
Nhưng cảnh giới cao không có nghĩa đại diện sức chiến đấu tương tự, không qua Thiên Thê, hơn cách nhau một vài bậc cảnh giới không có ý nghĩa quá lớn.
Một điều nữa, Trịnh Đông Lân thiên phú sở trường nằm ở tinh thần lực, ai cũng biết tinh thần lực không tạo nên ảnh hưởng quá lớn bên trong chiến đấu.
Một phần là Trịnh Đông Lân bề ngoài trẻ tuổi, nhìn bộ dáng nó có thời gian tăng lên cảnh giới đã đáng kể, lấy đâu thời gian để trau dồi thân thủ.
Quan trọng nhất vẫn là bọn nó tự tin vào thực lực của chính mình, bọn nó tuổi đời đủ nhiều để rèn luyện thân thủ lẫn cảnh giới.
Cảnh giới hiện tại của bọn nó đều là Thất Đẳng, cho tới Bát Đẳng, tuy là cảnh giới không kém nhưng điểm số lại không được nhiều như Trịnh Đông Lân, bởi vì hai vòng khảo hoạch trước kết quả bọn nó không phải rất tốt.
“Trần Kiên huynh đệ phân tích rất hay, chúng ta người đông thế mạnh, điểm số của tên Trịnh Đông Lân kia tăng càng cao chỉ càng có lợi cho chúng ta” Một tên thiếu niên khác lên tiếng.
Người được gọi Trần Kiên là tên thiếu niên có độ tuổi nhỏ nhất trong đám, bất quá cảnh giới lại là cao nhất, Bát Đẳng Trung Kỳ.
“Chúng ta có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, phần thắng nếu không thuộc về chúng ta còn là ai” Trần Kiên đưa lên ba ngón tay mỉm cười.
“Trần huynh đệ, như thế nào là thiên thời, địa lợi, nhân hòa ?” Một tên thiếu niên nghe Trần Kiên giọng điệu cực kỳ dỏng dạc, không khỏi làm nó kinh ngạc hỏi.
Bọn nó đa phần là không hiểu thứ Trần Kiên nói tới, bởi vì bọn nó nào có thời gian nghiên cứu kinh thư sách vở, thời gian bản thân hầu như là dùng để luyện võ mới được như ngày hôm nay nha.
“Thiên thời là Trịnh Đông Lân hắn nằm bên trong khu chúng ta, địa lợi là chúng ta có địa hình che giấu, nhân hòa là chúng ta có đông người”
Trần Kiên trong con mắt lóe lên tia khinh thường khó phát hiện, nó nhanh chóng che lấp, lên tiếng giải thích.
Bên trên bảng điểm, phía sau tên mỗi một tên võ giả dự khảo hoạch đều có đánh số, đó chính là khu mà bọn nó đang ở, Trịnh Đông Lân phía sau tên có đánh số 12.
Trần Kiên mưu tính, ta sẽ mưu toan nhờ lũ người các ngươi đánh thuê, dựa vào các ngươi chiếm đoạt điểm số, sau đó ta sẽ đích thân lấy hết tất cả điểm số các ngươi có được về tay ta, lũ người ngu ngốc.
Nghĩ đến kế hoạch mỹ hảo không sai sót một chi tiết, Trần Kiến khóe miệng nhếch lên tia vui vẻ, tất cả mọi thứ đều nằm trong tay nó.
Nó nhìn bên trong túi quần, có một thứ bột phấn màu hồng nhạt, thứ này gọi là Tán Lực Tán, công dụng như tên, chỉ cần hít vào một hơi Tán Lực Tán bụi phấn phát tán trong không khí sẽ mất hết khí lực, lúc đó tùy nó xử ý.
Đánh thắng Trịnh Đông Lân, thu được ba ngàn sáu trăm điểm, sau đó tiếp tục làm như vậy với tất cả mọi người khác trong khu, tới khi có đủ điểm số, sử dụng Tán Lực Tán cướp đoạt toàn bộ số điểm thu được.
Trần Kiên đang suy nghĩ, một tên thiếu niên có nhiệm vụ do thám tình hình cấp tốc chạy tới.
“Có chuyện gì ?” Chín tên thiếu niên mau chóng lên tiếng tra hỏi, đồng thời móc ra vũ khí.
“Không sao, là người của chúng ta” Trần Kiên nhìn ra dung mạo thiếu niên, lên tiếng trấn an, bàn tay giương lên ra hiệu.
“Có người tiến về phía chúng ta, là tên Trịnh Đông Lân kia” Thiếu niên do thám cấp tốc cấp báo, vẻ mặt rung động.
“Trịnh Đông Lân hắn sắp tới” Bọn nó nghe thiếu niên báo tin, khuôn mặt hồi hộp nhìn nhau.
“Chuẩn bị đội hình, ẩn núp, một kích dứt khoát” Trần Kiên vung tay, toàn bộ mười một người thiếu niên phóng vào bên trong tàng lá cây ẩn núp.
Bọn nó ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm phía trước, đợi chờ con mồi tiến tới, đợi một hồi lâu không thấy động tĩnh, bọn nó hơi mất kiên nhẫn.
Trần Kiên lén ra hiệu giữ bình tĩnh, không nên gây tiếng động, bọn nó dứt khoát yên lặng làm theo.
Sau đó quả như Trần Kiên ra lệnh, tiếng bước chân vang lên, ‘rắc’ một tiếng, cành cây bị đạp gãy.
Bọn nó đồng loạt nhìn qua người đi tới, là một thiếu niên, bọn nó thất vọng, người này không phải Trịnh Đông Lân.
“Trần huynh, có hay không tấn công hắn, hay là chờ Trịnh Đông Lân tiến tới ?” Thiếu niên dò hỏi.
“Tiếp tục chờ đợi” Trần Kiên xem xét tình hình nói, nếu hiện tại tấn công đối phương, Trịnh Đông Lân phía sau lỡ có nghe được động tĩnh không tốt, toàn lực chạy trốn, bọn nó chỉ sợ đuổi theo không kịp, lúc đó Trịnh Đông Lân có bị kẻ khác chiếm được đầu tiên, bọn nó chỉ sợ đau lòng không thôi.
Phải biết rằng, khắp nơi trong khu 12, bọn nó đều săn đuổi Trịnh Đông Lân, không chỉ riêng tổ đội mười một người của nó.
Cho nên, Trần Kiên phải cẩn thận, phải một lần thành công, không được thất bại, thất bại sẽ không có cơ hội, hoặc sẽ đối đầu với khó khăn không chỉ gấp bội, gấp ba.
Thiếu niên đi tới khuôn mặt ngây dại, con mắt không có một tí nào linh tính, như là một kẻ ngốc bước đi, không hề hay biết có một nhóm người đang mai phục xung quanh.
Thiếu niên này là Hoàng Phương, kẻ đã bị Trịnh Đông Lân nắm giữ, hiện tại Hoàng Phương chẳng khác nào con rối trong tay Trịnh Đông Lân, mặc cho nó sai khiến.
Trịnh Đông Lân có Danh Vọng Chi Nhãn, làm sao không biết có người mai phục nó, nó nhìn một cái liền ra có mười một người.
Trịnh Đông Lân có một suy đoán, bọn người này nếu không sai, chắc chắn là đang mai phục chờ nó tiến tới, chỉ có thể nó là nó, không phải ai khác, cho nên nó mới cho Hoàng Phương tiến tới dò đường.
Quả thực, Hoàng Phương bước tới phạm vi của bọn nó, nhưng Hoàng Phương không bị bất cứ một công kích nào, chứng tỏ bọn nó sợ đánh rắn động cỏ, lo sợ Trịnh Đông Lân hắn chạy trốn.
Nếu các ngươi đã muốn tính kế ta, thì tại sao ta lại không thể tính kế ngược lại các ngươi ?
Hoàng Phương đi thẳng, đi một cách chậm rãi giữa đám người Trần Kiên, Trần Kiên không khỏi sốt ruột, người này làm sao đi chậm như vậy, làm sao Trịnh Đông Lân mãi không tới ?
Ta có hay không sai sót, nếu Trịnh Đông Lân không tiếp tục đi qua chỗ này, ta hiện tại đã quá trễ để động thủ với tên này ?
Nếu ta hiện tại tấn công tên này, biết đâu Trịnh Đông Lân đang đi phía sau, tấn công hắn hay không ?
Trần Kiên đầu óc bối rối, nó không biết nên làm sao với Hoàng Phương, nếu bỏ qua Hoàng Phương nó cũng tiếc, nhìn Hoàng Phương tu vi phát ra là Bát Đẳng Sơ Kỳ, có lẽ điểm số không thấp.
Nhưng nếu động thủ với Hoàng Phương, biết đâu Trịnh Đông Lân lại ở phía sau, bỏ đi Trịnh Đông Lân, mất nhiều hơn là được.
“Nhịn” Trần Kiên cắn răng, bỏ miếng lợi nhỏ, để lấy miếng lợi lớn, nó vung tay ra hiệu, để cho Hoàng Phương an toàn đi qua.
Hoàng Phương đi tới cuối chỗ mai phục bọn nó, nháy mắt thấy Hoàng Phương đi qua phạm vi bọn người Trần Kiên mai phục.
Bỗng nhiên Trịnh Đông Lân mỉm cười, nụ cười này xuất hiện một khắc, tiếng kêu thảm vang lên.
Hoàng Phương bước tới địa điểm thuận lợi nhất, phía sau lưng bọn nó, một nơi có thể bao quát toàn bộ địa hình.
Hoàng Phương hai tay hóa thành tàn ảnh, vô số phi đao sắc bén vung ra, phi đao không một chút lưu tình xuyên thủng các thiếu niên.
“Hắn biết chúng ta đang ẩn núp” Thiếu niên bên trong nhóm Trần Kiên la toáng, bọn nó thoắt cái nhảy khỏi tàng lá cây, mười thiếu niên rời khỏi vị trí ban đầu, lộ ra hình dáng.
Phi đao của Hoàng Phương đã giết chết một người trong số bọn nó, bọn nó hoảng sợ, làm sao tên đó dám vi phạm quy định, hắn điên rồi sao ?
Đương nhiên bình thường Hoàng Phương không điên, bất quá Hoàng Phương hiện tại chỉ là con rối trong tay Trịnh Đông Lân ?
Trịnh Đông Lân ra lệnh cho con rối giết người, nói Trịnh Đông Lân giết người ai tin, không có chứng cớ, không thể xác thực, ai ai cũng chính mắt thấy Hoàng Phương động thủ.
Đám thiếu niên đỏ mắt nhìn lấy Hoàng Phương, vũ khí lẻng kẻng kêu lên, đồng loạt nhắm tới Hoàng Phương.
Bọn nó hoa mắt, không cách nào chém trúng Hoàng Phương, Hoàng Phương thi triển Vô Ảnh Bộ tránh thoát khỏi tầm mắt bọn nó.
Bốn phương tám hướng vang lên âm thanh ‘soạt soạt’ của lá cây, bọn nó hoang mang nhìn xung quanh, cố gắng xác định vị trí.
“Hắn ở đó” Trần Kiên bỗng lên tiếng, con mắt tập trung nhìn theo bóng đen bên trong tàng lá cây, cả người nó phóng tới, trường kiếm chém ngang.
Keng !
Cỗ cự lực truyền tới, Trần Kiên cao hơn Hoàng Phương một cảnh giới nhỏ, cho nên không khó khăn đánh bay Hoàng Phương.
Hoàng Phương khuôn mặt không có một tí nào sắc thái, nó kịp thời đưa chủy thủ đón đỡ, bị cự lực hất tung vào thân cây.
Cây cối chấn động mạnh, phía trên lá cây không ngừng rơi xuống, Trần Kiên kinh ngạc, khuôn mặt đối phương làm sao không có một tí biểu cảm ?
Nhìn đối phương, Trần Kiên bỗng nghĩ tới một thứ, nó rợn người, đối phương biểu cảm trên khuôn mặt giống hệt như con rối vô tri vô giác.