Vô Địch Tiên Triều

Chương 95



Trời trở tối, mọi người trong Mộc gia đều tự giác trở về phòng ngủ chính mình, Mộc gia thoáng chốc trở nên yên tĩnh đến một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy được, mọi người đồng thời chìm vào giấc ngủ say nồng.

Chỉ có một số ngọn đèn lé loi trong đêm tối, đó là những gia nhân có nhiệm vụ trực đêm.

Nhưng lúc này, một căn phòng đơn sơ không có nhiệm vụ trực đêm vẫn có ánh đèn dầu nhỏ nhoi thắp sáng, đèn dầu tỏa ra ánh sáng chập chờn chiếu rọi đồ đạc bên trong căn phòng, đồ đạc chỉ đủ để đáp ứng nhu cầu sinh hoạt cá nhân thường ngày.

Giang Nam trong đầu nhớ lại từng chi tiết động tác mà lão sư lúc sáng chỉ dạy đám trẻ con tại diễn võ trường, bản thân nó lúc này như là đang trực tiếp có mặt ngay tại diễn võ trường lúc đó, cùng với năm mươi đứa trẻ chăm chú quan sát.

Giang Nam động tác tỉ mỉ, ban đầu nó động tác còn chậm chạp, nhưng càng về sau càng phát ra nhanh chóng, cả người tư thế giống hệt như lão sư chỉ dạy, so với Mộc Chân càng thêm chính xác tỉ mỉ.

Nhưng không lâu sau đó, Giang Nam chân mày cau chặt, chỉ thấy vẻ mặt nó hiện ra tia đau đớn thấy rõ, tư thế đang triển khai giữa chừng phải chặt đứt.

“Là có chuyện gì ?” Giang Nam khó tin thì thào, nó tin tưởng nó đã làm chính xác như những gì lão sư chỉ dạy, không có một tí động tác sai lầm, lẽ ra phải nhiệt khí bốc lên, tạp chất đẩy ra phía ngoài như Mộc Chân mới đúng.

Giang Nam không nản lòng, hít sâu một hơi, động tác lần nữa triển khai lại từ đầu, cẩn thận tỉ mỉ, không có sai lầm, không có động tác dư thừa.

Bỗng dưng từ giữa vùng bụng bốc lên nhiệt khí nóng bức, Giang Nam khuôn mặt mừng rỡ, biết đây là dấu hiệu tư thế đã có công hiệu.

Nhưng chợt đau đớn kinh khủng truyền tới não hải, Giang Nam sắc mặt trắng bệch, lại là sự đau đớn đó, rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra ?


“Ta không hiểu, rốt cuộc là động tác của ta đã sai lầm ở đâu ?” Giang Nam chân mày cau chặt.

Một lần sai lầm, lần thứ hai cũng một dạng sai lầm, nhưng ta thân thể bốc lên nhiệt khí, đó chính là biểu hiện của tư thế thi triển đúng đắn, là có chuyện gì đang xảy ra với ta ?

Giang Nam quyết định thi triển tư thế tiếp tục, đây là thứ sẽ giúp nó tiến xa trong tương lai, không thể cứ vì thế mà nản lòng.

Lại thất bại, sự đau đớn không hiểu thấu căn nguyên dữ dội truyền tới.

Giang Nam kiên trì tiếp tục thử nghiệm, nhưng kết quả không thay đổi, vẫn là thất bại khó coi.

“Vẫn thất bại” Giang Nam thì thào, nó không nhớ mình đã thử tới bao nhiêu lần, cho tới khi sức lực không còn đủ để đứng lên, nó mới phát ra dao động.

“Không lẽ” Bỗng nhiên Giang Nam nghĩ tới điều gì đó thốt to, hai bàn tay nó nắm chặt.

“Ta đã quá xem thường trí tuệ của Mộc gia, ta cứ tưởng rằng mình giả vờ ngu ngốc khiến cho bọn hắn khinh thường ta, từ đó thoải mái học lén tư thế bí truyền của bọn hắn, nhưng xem ra ta đã quá non nớt, bọn hắn có lẽ biết rằng tư thế này chỉ có người Mộc gia mới học được, người ngoài như ta mặc dù động tác có đúng, cũng chỉ tự hại bản thân”

“Có lẽ rằng động tác này là Mộc gia tổ tiên dựa trên huyết mạch của hắn mà lưu truyền đi xuống, ta không phải người Mộc gia, tự nhiên nhiệt khí sẽ đả thương kinh mạch, dẫn tới đau đớn dữ dội không hiểu thấu phát sinh, đáng hận, bọn cáo già này”

“Nhưng ta không được phép từ bỏ, ta đi tới Mộc gia là muốn học được tư thế của bọn hắn”

Giang Nam đặt tay trên cằm, vô số dòng suy nghĩ xuất hiện trong đầu nó, nó phải bắt đầu lập lên kế hoạch khác cho mình.

“Võ học là do người tạo nên, cổ nhân có câu trăm sông đổ về một biển, dù là đường nào cũng đều có một mục đích hướng về võ đạo chí cao, đã Mộc gia tổ tiên có thể tạo ra tư thế dựa trên huyết mạch của hắn, ta cũng có thể sửa đổi tư thế của hắn”

Giang Nam suy nghĩ thông suốt, nội tâm trở nên sáng bóng như lưu ly, nếu để người khác nghe được suy nghĩ của nó, nhất định sẽ phải thốt lên “ngươi điên rồi”.

Sáng tạo võ học, nói thì dễ, nhưng làm thì khó như lên trời, bao nhiêu người trong thiên hạ này mới có một người có đủ tư cách tạo nên võ học.

Người luyện võ học của người khác, dựa vào đó đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, có thể xưng là Đại Sư.

Nhưng người sáng tạo ra võ học, thân phận lại cao hơn một bậc, là Tông Sư.

Đại Sư đã khó, Tông Sư còn khó hơn trăm ngàn lần, một ngàn tên Đại Sư, hiếm lắm mới xuất hiện một tên Tông Sư.

Từ đó có thể thấy được Tông Sư địa vị cao quý như thế nào, Tông Sư độ khó, không phải thường nhân có thể với tới.

Hiện tại một đứa trẻ bảy tuổi như Giang Nam, cảnh giới còn chưa đạt tới Vị Đẳng Nhất Đẳng, liền cả gan dám nói ra lời này, không sợ thế nhân phỉ báng hay sao ?

Sáng tạo ra võ học là Tông Sư, Giang Nam muốn sửa đổi võ học, thì đó là Bán Bộ Tông Sư, địa vị so với Đại Sư, ẩn ẩn có một chút siêu nhiên hơn.

Cho nên nếu để người khác biết được Giang Nam suy nghĩ, sẽ không có lấy một ai tin tưởng nó.


Nói đùa cái gì, tới ta năm mươi tuổi đầu học của người khác chưa xong, nghĩ gì tới việc sáng tạo võ học, ngươi cái tên nhóc mũi xanh, nghé con không sợ cọp.

“Nhưng ta sở học không đủ, hiện tại nhất định không thể sửa đổi tư thế bí truyền của Mộc gia, nhưng ta thời gian có đủ” Giang Nam tự tin suy nghĩ, nó mới bảy tuổi, thời gian đủ dài lâu thử nghiệm.

Ở Mộc gia võ học thiên kỳ bát quái, cơ sở võ học đương nhiên chất đầy thành đống, vô số loại võ học muôn hình vạn trạng, thậm chí nói không quá, võ học quá nhiều đến nỗi người Mộc gia còn không biết bên trong đống võ học đó có những gì.

Đã có đầy đủ võ học ủng hộ, thời gian dư dả để thử nghiệm, vả lại quan trọng nhất là nó có đủ tự tin.

Tự tin bởi thiên phú nhìn qua là không quên, Giang Nam ánh mắt lấp lánh, thiên phú này giúp nó chỉ cần nhìn qua động tác võ thuật của người khác một lần liền sẽ ghi nhớ kỹ càng.

Như là đi guốc trong bụng đối thủ, thử nghĩ xem, động tác của ngươi một lần liền bị người khác ghi nhớ, sau đó đối phương không ngừng học lén chiêu thức của ngươi, rồi một lúc nào đó dùng chính nó đả bại ngươi, lúc đó có bao nhiêu đau đớn a.

Thiên phú nhìn một lần liền không quên này của Giang Nam quá mức nghịch thiên, vì vậy mà nó sẽ cẩn thận giấu dốt, không rêu rao để cho người khác biết tới.

Người trong thiên hạ có câu, mang ngọc có tội, thông minh, thấu tình đạt lý như Giang Nam sao lại không hiểu, đối phương thấy nó thiên phú đáng sợ, sẽ có ba lựa chọn.

Một là chiêu mộ nó dưới trướng, biến nó trở thành con rối, mất đi tự do bản thân.

Hai là tiêu diệt nó ngay tức thì, vì đối phương sợ nó sẽ trưởng thành, một lúc nào đó đè trên đầu không thở được.

Một trong hai lựa chọn trên đều tràn ngập nguy hiểm, dù là cái nào cũng không có một điểm nắm chắc.

Hoặc là lựa chọn thứ ba, được thế lực nào khác bồi dưỡng.

Tuy nhiên trên thiên hạ, nơi nơi mặt ngoài đều hào hoa phóng thoáng, thực chất có bao nhiêu thực tốt bụng.

…..

“Giang Nam, ngươi muốn đi tới Tàng Thư Các học tập võ thuật ?” Mộc Diên kinh ngạc.

“Thưa thiếu gia, ta tuy thiên phú học võ ngu dốt, nhưng ta bắt buộc phải cố gắng để không làm cho thiếu gia ngài xấu mặt” Giang Nam biện lý do nói.

“Tốt, Giang Nam ngươi có lòng như vậy rất tốt, ta phê chuẩn cho ngươi vào Tàng Thư Các gia tộc, đây là lệnh bài của ta” Mộc Diên giọng nói cao hứng, nó bị Giang Nam vỗ mông ngựa cho lâng lâng.

Giang Nam cung kính tiếp nhận lệnh bài, khóe miệng khó phát hiện nhếch lên, vậy là bước đầu tiên đã đạt thành.

“Giang Nam xin đa tạ thiếu gia ban ân” Giang Nam hô to.

Mộc Diên chân mày giãn ra, vô cùng thoải mái khẽ hừ một tiếng, nó phất tay để cho Giang Nam rời đi.

“Trưởng lão, đây là lệnh bài của ta” Tới trước Tàng Thư Các, Giang Nam đưa ra lệnh bài.


“Ồ, là lệnh bài của Mộc Diên tiểu gia hỏa, làm sao hắn lại cho ngươi rồi, ta nhớ không lầm thiên phú tập võ của ngươi rất kém đi nha” Trưởng lão là một ông lão, giọng nói ngạc nhiên.

“Ta tuy thiên phú không tốt, nhưng Mộc Diên thiếu gia nói, tập võ không được nóng lòng một sớm một chiều, nhất định phải kiên trì bước lên” Giang Nam biểu lộ sợ hãi.

“Hả, tiểu gia hỏa đó nói được lời như vậy ?” Ông lão lại thêm kinh ngạc.

Giang Nam thấy lão già nghi ngờ, nó biểu hiện càng thêm sợ sệt, giọng nói lắp bắp vâng lời.

“Ngươi thoải mái đi vào Tàng Thư Các, nhưng nên nhớ ngươi chỉ có thể dừng chân ở tầng một” Ông lão tùy ý nói.

Bước vào bên trong Tàng Thư Các, hai bên kệ sách chất đầy các bản võ học, kệ sách bắt đầu từ dưới chân nó kéo lên cao chót vót không thấy đỉnh, Giang Nam như là đứa bé rơi vào bên trong biển học.

“Nhiều quá” Giang Nam chấn kinh, số lượng võ học các loại chất đầy có thể nói hằng hà sa số đếm không hết.

Nó nhanh chóng tìm tới kệ sách chứa vận khí cơ sở võ học, thấy được nơi này có ít nhất hai nghìn bản công pháp, đâu óc hơi chút choáng váng.

“Được, ta sẽ bắt đầu từ đây” Giang Nam giương tay uốn vai, hít sâu một hơi thở ra.

…….

Ba năm sau, Giang Nam mười tuổi, vẫn là phàm nhân, chưa bước vào Vị Đẳng Nhất Đẳng.

“Ha ha, ta rốt cuộc đã có thể sửa đổi tư thế bí truyền của Mộc gia, biến nó thuộc về mình, rốt cuộc hai nghìn bản công pháp đã giúp cho ta cơ sở vững vàng như bàn thạch” Giang Nam cười to, tâm tình cực kỳ vui vẻ.

Nó rốt cuộc đã thành công cải biến tư thế bí truyền của Mộc gia, người khác học được mười bản cơ sở công pháp đã đau đầu, nhưng Giang Nam tâm trí kiên định không thể dao động, ba năm cố gắng miệt mài, hiện tại thành quả đã tới.

Nhiệt khí lần này tỏa ra từ vùng bụng, một hồi lâu không thấy đau đớn dữ dội phát sinh, Giang Nam rốt cuộc bước vào con đường võ đạo của riêng mình.

Tạp chất màu đen bám dày đặc trên làn da mịn màng, Giang Nam bước vào Vị Đẳng Nhất Đẳng, chính thức đạp vào võ đạo chi lộ.






Bình Luận (0)
Comment