Vô Địch Tiên Triều

Chương 98



“Tuy thủ đoạn của ta bị hắn khắc chế, nhưng không phải là không có cơ hội chiến thắng, ta còn một thứ chưa tung ra” Giang Nam suy nghĩ.

Nhất thời khí thế lúc như gió cắt nhanh lẹ, lúc như biển lớn sâu nặng, lại như lửa đỏ dữ dội, trầm ổn như núi cao.

Một người sẽ không thể tỏa ra một lúc nhiều loại ý cảnh khác hệ nguyên tố như thế này tại cảnh giới Vị Đẳng, nhưng Giang Nam lại có thể, mặc dù là không có chân khí các thuộc tính ủng hộ, bất quá trình độ Bán Bộ Tông Sư võ học, giúp nó đi tới một bước này, một nửa cảnh giới.

Đinh Bộ Lĩnh thoáng cái rùng mình, nó cảm nhận được một cỗ sát cơ như biển cả dữ dội vồ tới, muốn nhấn chìm nó ngay tức thì.

Ngay lập tức Đinh Bộ Lĩnh lấy lại tinh thần, Phong Cấm Thuật phóng xuất, từng đạo pháp tắc xiềng xích khóa chặt Giang Nam.

Pháp tắc xiềng xích không thể thấy bằng mắt thường, cũng không thể thấy được bằng tinh thần lực cảm ứng, chỉ có người tu luyện Phong Cấm Thuật mới nhìn thấy được đạo pháp tắc này.

Xiềng xích phô thiên cái địa trói tới Giang Nam, như là thiểm điện trong bóng tối, Giang Nam ngửa mặt, thân hình động nhanh như gió, trầm ổn như núi cao, sâu lặng như biển cả, dữ dội như lửa.

Một lúc đánh ra bốn chiêu võ học cơ sở, đây là mô hình tấn công mạnh nhất của Giang Nam.

Tiến Công Thủ.

Phá Giáp Chưởng.

Lục Mạch Kiếm Chỉ.

Độc Thần Quyền.


Tiến Công Thủ, không một tăm hơi, nhanh như là gió thổi, thoắt một cái tiến tiếp cận đối thủ, một kích khiến đối thủ không kịp trở tay.

Phá Giáp Chưởng, sâu lặng như biển cả, dồn dập tới tấp tấn công, cho dù là sắt thép chi tinh cũng bị Phá Giáp Chưởng xuyên thủng.

Lục Mạch Kiếm Chỉ, bốn ngón tay bay múa, mỗi một thức như kiếm khí lăng lệ, hoành tảo thiên hạ, dữ dội như lửa.

Độc Thần Quyền, một kích cuối cùng chung kết đối thủ, cuộc đời này không có thần, nếu có cũng chỉ là ta, nặng nề như núi cao.

Bốn kích tạo thành hoa mắt chiêu thức, thủ hình, chưởng pháp, kiếm khí, quyền ảnh tứ phương đổ bộ.

Cho dù là Phong Cấm Thuật cũng không thể theo kịp tốc độ biến hóa của Giang Nam, không phải Phong Cấm Thuật không đủ đẳng cấp, mà là vì Đinh Bộ Lĩnh chỉ mới nhập môn.

Đinh Bộ Lĩnh dứt khoát từ bỏ vận dụng Phong Cấm Thuật, hiện tại nó chưa đủ thông thạo để áp dụng Phong Cấm Thuật với tên thiếu niên yêu nghiệt trước mắt này, nếu còn kiên trì vận dụng đó chính là ngu ngốc không thuốc chữa.

Đinh Bộ Lĩnh lựa chọn lùi về phía sau, tạm thời né tránh Giang Nam, nó sử dụng là đại đao, đấu gần với Giang Nam không có lợi thế, thậm chí còn có chút vướng tay vướng chân, bởi vì Giang Nam độ linh hoạt quá mức khủng bố, chỉ cần một chút chậm chạp, ăn trọn lực công kích bốn chiêu thức đó, không chết cũng tàn phế.

Giang Nam ánh mắt dư quang kéo dài lướt tới, thân ảnh phóng tới trước người Đinh Bộ Lĩnh, nhanh tới cực điểm khiến cho Đinh Bộ Lĩnh con mắt co rụt, đầu óc tê dại, nguy hiểm.

Tiến Công Thủ không hổ sinh ra là để tiếp cận đối thủ, thủ chưởng vỗ vào ngực Đinh Bộ Lĩnh.

Keng.

Chiêu thức tấn công thất bại, Đinh Bộ Lĩnh kịp thời đưa đại đao đón đỡ, Giang Nam đảo tay, chiêu thức công kích càng thêm dữ dội, Phá Giáp Chưởng.

Chưởng pháp chí cương chí dương, vô cùng vô tận vỗ tới, đại đao run rẩy kịch liệt, Đinh Bộ Lĩnh cánh tay có chút mỏi nhừ.

Một mảng lớn đất đá từ dưới đất lỏm xuống, Đinh Bộ Lĩnh Thiên Quân Đao Pháp dồn một kích đánh xuống mặt đất, cả nó và Giang Nam cùng nhau một lúc rơi xuống.

Giang Nam bốn thức liên hoàn thoáng cái bị gián đoạn, nó biết Đinh Bộ Lĩnh đang dùng tiểu xảo phá vỡ thế của nó.

Tên này, không phải một tên non nớt kinh nghiệm chiến đấu, hắn cũng như ta, mỗi một thời khắc chiến đấu đều tiến bộ vượt bậc.

Giang Nam làm sao không nhận ra tình trạng của Đinh Bộ Lĩnh, bởi vì chính nó cũng như vậy.

Kiếm khí từ năm ngón tay phóng xuất, kiếm khí bất ngờ, nhưng Đinh Bộ Lĩnh đã có đề phòng từ trước không bị làm cho bối rối, đao pháp thay đổi, không lựa chọn tiếp tục phòng thủ mà trực tiếp lấy công làm thủ.

Thiên Quân Đao Pháp thức thứ nhất, Hoành Tảo Hoang Vũ.

Đao khí lăng lệ chém nát kiếm khí, Lục Mạch Kiếm Chỉ tuy là tinh thâm vô cùng, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một môn võ học cơ sở, không thể đối đầu với Thiên Quân Đao Pháp.

Bất kể là ai cũng có điểm yếu, Đinh Bộ Lĩnh cũng có, Giang Nam cũng có, đối với Giang Nam, đó chính là võ học của nó đẳng cấp quá thấp, dẫn tới không thể phát huy toàn bộ thiên phú của mình.

Đối với Đinh Bộ Lĩnh, điểm yếu của nó là không có quá nhiều kinh nghiệm đối chiến, hoặc nói cách khác, chưa gặp nhiều dạng đối thủ khác nhau, lúc này gặp Giang Nam, có phần bị đối phương làm cho lúng túng.

Độc Thần Quyền quyền ảnh màu xanh va chạm với Thiên Quân Đao Pháp đao khí, máu đỏ tung tóe.

Cánh tay Giang Nam đổ huyết, Đinh Bộ Lĩnh thu hồi Thiên Quân Đao Pháp, nếu không phải nó có ý định thu hồi bộ phận Thiên Quân Đao Pháp, e rằng cánh tay của Giang Nam có thể sẽ bị phế.


Giang Nam sắc mặt hơi trắng, nhìn một chút Đinh Bộ Lĩnh, sau đó thân pháp triển khai, bỗng dưng thân pháp giữa đường đứt đoạn, Giang Nam há hốc mồm, toàn thân chân khí nó bị phong cấm, không còn một tí ti chân khí lưu chuyển.

“Ngươi là dùng cái gì thuật pháp ?” Giang Nam kinh sợ hỏi.

Đinh Bộ Lĩnh thở phào, lần này Giang Nam bị nó đả thương, chỉ lo tập trung chạy trốn, cho nên Phong Cấm Thuật mới đắc thủ thành công.

Đinh Bộ Lĩnh bắt lấy ngọc bội Giang Nam, điểm số biến đổi, trực tiếp đăng danh vị trí thứ tư, chỉ sau Trịnh Đông Lân, Mã Đằng, Hồng Cửu Nguyên.

….

“Đinh Bộ Lĩnh có động tĩnh rồi sao ?” Trịnh Đông Lân thấy bảng số liệu biến hóa.

Hiện tại Trịnh Đông Lân vị trí thứ nhất đã bị Hồng Cửu Nguyên, Mã Đằng hai người tranh nhau cướp đoạt, nó thì rơi xuống vị trí thứ ba.

Thứ ba hay thứ nhất với Trịnh Đông Lân lúc này không quá quan trọng, nó dự định sẽ một lần thâu tóm tất cả khu mật địa thứ 12, một lần diệt tận quân địch, đánh nhanh thắng nhanh.

Nhất cử đăng ngôi đầu bảng, sau đó xâm lấn sang khu mật địa khác, làm ra hành động từ trước tới nay khảo hoạch Thư Viện chưa bao giờ ghi chép.

Trịnh Đông Lân cánh tay khẽ đưa tới, động tác nó như đang nắm bắt một thứ nào đó vô hình, càn quét tận mười hai khu mật địa, Trịnh Đông Lân ta không làm thì thôi, một khi đã làm phải là tốt nhất.

Đó là tính cách của Trịnh Đông Lân từ khi còn chưa linh hồn xuyên trở về đây, nó tính cách một khi đã quyết định làm cái gì phải luôn là tốt nhất.

Hoàng Phương, Ninh Quân, Trần Kiên ba người di chuyển tùy ý giữa rừng rậm, bọn nó ba người tiếp cận bãi đất trống, chỉ thấy bên trên bãi đất trống tụ tập một đám thiếu niên, nhân số khoảng bốn mươi người.

Gần như là một nửa số người dự thi tại môt khu mật địa, nếu là bình thường những người này sẽ nghiêm trọng phá hư trật tự mật địa, nhưng lúc này bọn nó đều bị đặt vào tình thế đe dọa nghiêm trọng.

Đó là bị Trịnh Đông Lân cùng với đạo quân hai mươi người của nó uy hiếp.

Không tụ tập ngay bây giờ, chính là để cho Trịnh Đông Lân hưởng lợi, đi lẻ thì dễ chết, không một ai không hiểu đạo lý này.

“Dương huynh đệ, ngươi có chắc rằng thật sự tên Trịnh Đông Lân kia có khoảng hai mươi người đi theo ?”

“Ta cũng cảm thấy có một chút khó tin, ta không tin tưởng bọn hắn không biết giá trị của Trịnh Đông Lân, không lẽ bọn hắn muốn làm thánh mẫu ?”

“Ta ban đầu giống như các ngươi hiện tại, nhưng sự thật đã diễn ra, không sai vào đâu được, đây là một tên trong nhóm người bị Trịnh Đông Lân toàn diệt, may mắn giữ được điểm số chạy thoát” Người được gọi là Dương huynh trầm giọng nói, tên thiếu niên được Trịnh Đông Lân cố ý thả xuất hiện.

Khi tên thiếu niên đó xuất hiện, đám người bàn tán xôn xao, nghị luận kịch liệt.

“Các vị, ta thề với danh nghĩa bản thân không hề nói bậy, các ngươi phải giúp ta trả món thù này” Thiếu niên khuôn mặt căm hận, hận không thể trả thù Trịnh Đông Lân, đòi lại mặt mũi.

“Ngươi có thể cáo lui” Dương huynh vỗ vai thiếu niên, đám thiếu niên dưới trướng hiểu ý, khẽ dùng lực lôi kéo thiếu niên kia đi chỗ khác.

Dương huynh hoàn toàn sẽ không có ý định giúp thiếu niên trả thù, đùa cái gì trả thù, đó là thù của ngươi chứ không phải của ta ?

Nó chỉ là muốn dùng thiếu niên, tương kế tựu kế mời gọi đám thiếu niên khác vào bên dưới trướng, từ đó thế lực thêm hùng mạnh, xưng bá khu 12 không phải nói đùa.

“Là kẻ nào tới ?” Dương huynh bỗng dưng quát lớn, ba bóng đen từ trên cành cây rơi ‘bạch’ xuống, dẫn tới toàn bộ sự chú ý đổ dồn vào chúng nó.


“Là bọn hắn, người của Trịnh Đông Lân, ta nhớ kỹ khuôn mặt toàn bộ bọn hắn” Thiếu niên la toáng lên.

“Ra là người của Trịnh Đông Lân” Dương huynh ánh mắt như viên đạn.

“Chủ nhân chúng ta chuyển lời cho các ngươi một câu nói” Hoàng Phương trống rỗng mở lời.

Đám người kể cả Dương huynh chấn động, chủ nhân, bọn hắn kêu gọi Trịnh Đông Lân là chủ nhân, rốt cuộc là tên kia làm cách nào được ?

Một số người trong đây không phải cô lậu quả văn, bọn nó một số nhận ra được thân phận của Hoàng Phương, Ninh Quân, Trần Kiên.

Hoàng Phương, một tên sát thủ dưới trướng Huyết Lâu.

Ninh Quân, đao tu cao thủ, đường ca của Ninh Cẩn.

Trần Kiên, danh tiếng không phải quá thịnh, nhưng xem như là người tài.

Ba người bọn nó, ai không phải tâm cao khí ngạo, làm sao hiện tại cúi đầu xưng Trịnh Đông Lân làm chủ nhân ?

Dương huynh dự định đánh phủ đầu, nhưng hiện tại lời nói có chút ngẹn trong cổ họng, thoạt nhìn mắc cười vô cùng.

“Làm sao bây giờ ?” Một tên thiếu niên hoang mang hỏi.

“Không biết”

Hoàng Phương đặt hai ngón tay vào miệng, khẽ hấp, tiếng huýt sáo to vang vọng.

Phản hồi lại tiếng huýt sáo chính là tiếng chân đồng thanh vang lên, những tên thiếu niên chỉnh tề xuất hiện.

Đám thiếu niên dừng bước, cách đám người Dương huynh không quá xa, bọn nó ngay ngắn tách ra hai bên.

Một thân ảnh tóc trắng xóa tùy ý buông thả, bắt mắt tới cực điểm, Trịnh Đông Lân lộ diện.

Lúc Trịnh Đông Lân xuất hiện, thời gian như là đóng băng, hàn khí nổi lên, Dương huynh rùng mình, toàn bộ mọi người rùng mình.

Kẻ thống trị.






Bình Luận (0)
Comment