- Không , điều đó không có khả năng !
Đối mặt với tài khí kinh khủng trên người Tôn Ngọc Sử , Biện Lương thần sắc kịch biến , sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Tôn Ngọc Sử
- Không có khả năng , ngươi làm sao có thể ngưng tụ ra bốn đạo văn hoa ?
Tôn Ngọc Sử cười ngạo nghễ nói ra
- Có một số việc không phải ngươi không nguyện ý tin tưởng liền sẽ không phát sinh !
Nói xong , Tôn Ngọc Sử chắp tay đối với Tịch Thư Lâm nói ra
- Tịch trưởng lão , nhận được tiên sinh coi trọng , vãn bối nguyện ý lấy một bộ Hổ Khiếu Sơn Lâm Đồ để hoàn thành ý chí bốn đạo tài hoa !
Tịch thư lâm cười ha ha , gật đầu nói ra
- Như vậy lão phu liền rửa mắt mà đợi !
Tôn Ngọc Sử nhìn thoáng qua Biện Lương đang sắc mặt tái nhợt , tay trái bắt tay áo , tay phải nâng bút , bộp một tiếng rơi trên mặt giấy !
Mực nước vẩy ra bốn phía , lại giống như thần trợ , tại trên mặt giấy chỉ ra một cái điểm đen , điểm đen từ từ hình thành một tòa thạch lồi xuất hiện trước mắt mọi người , chỉ cần một điểm liền có thể hoàn thành cơ sợ
- Cái này . . . Đây là điểm mực thành hình , đây là bút pháp thành danh của tiên sinh , không nghĩ tới Tôn công tử có thể linh hoạt vận dụng , quả nhiên là đáng sợ
- Mau nhìn , chớp mắt thôi một bộ sơn lâm liền thành hình xuất hiện , bực tốc độ này , tại hạ tự than thở không bằng
- Quả nhiên là quỷ phủ thần công , lộng lẫy !
- Hít , thế mà nhanh như vậy đã vẽ ra mãnh hổ , cái này . . . Đây quả thực không thể tưởng tượng !
. . .
Đám người xung quanh sợ hãi thán phục liên tục , tất cả mọi người đều duỗi cổ quan sát , trong mắt đều là thần sắc kinh diễm
Biện Lương sau khi nhìn thấy Tôn Ngọc Sử như vậy sắc mặt đỏ lên , ngay cả bút đều đè không nổi
Dương Chân thấy vậy âm thầm lắc đầu , chưa thử mà đã sợ hãi rồi
Cùng Biện Lương so sánh , Điền Nhu tốt hơn nhiều lắm , sau khi nhìn thấy Tôn Ngọc Sử vẽ , sắc mặt của nàng cũng có chút khó coi , nhưng vẫn kiên trì ngồi cách không xa bên cạnh Tôn Ngọc Sử , đem cái trang giấy của mình trải rộng ra
Dương Chân tùy ý nhìn lại liền ồ một tiếng
Trên tờ giấy kia , có một cái thân rồng dài , lộng lẫy sinh động như thật , mỗi một chi tiết nhỏ đều vừa đúng , đã không thể bắt bẻ
Chỉ là để Dương Chân có chút nghi hoặc là con rồng này thế mà chưa được vẽ đầu
Vẽ rồng vẽ hổ khó vẽ xương , Dương Chân nhìn ra được , Điền Nhu sở dĩ không có vẽ đầu rồng là bởi vì lấy tiểu chuẩn trước mắt của nàng còn chưa có biện pháp khống chế , nếu như cưỡng ép vẽ ra , bản vẻ này nói không chừng liền phế đi
Nhìn thấy sắc mặt Điền Như đang tái nhợt , mồ hôi đều không ngừng chảy ra , chịu đựng áp lực tài khí của Tôn Ngọc Sử , nắm bút không ngừng hít sâu , Dương Chân không khỏi âm thầm gật đầu
Điền Nhu đây là đang muốn mượn nhờ áp lực của Tôn Ngọc Sử để đột phá , chỉ cần đột phá , nói không chừng có thể khống chế được đầu rồng
Nhưng vào lúc này , Dương Chân bỗng nhiên cảm thấy được một đạo ánh mắt bất thiện , thanh niên nam tử lớn lên giống dã thú kia ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Dương Chân
Oanh !
Một cỗ tài khí cuồng bạo bạo phát ra , trong chớp mắt liền quanh quẩn giữa không trung , gây nên trận trận kinh hô
Dương Chân quay đầu nhìn lại , trên bàn của Tôn Ngọc Sử , từng đạo tài khí ngưng tụ thành hoa , sắc thái lộng lẫy , hoàn toàn không có màu mực
- Đây là . . . Tài khí ngưng hình !
Có người kinh hô một tiếng
Từ những bông hoa bắt đầu biến chuyển khôn lường , trong thời gian chớp mắt , liền tạo thành một đầu mãnh hổ , hai mắt lộ ra hung quang , ngửa mặt lên trời gào thét
Trong lúc nhất thời , đám người phảng phất giống như đặt mình vào trong núi rừng , đối mặt với hung thú mãnh hổ rung trời gào thét , sắc mặt bắt đầu tái nhợt
Thủy Linh Quốc trạng nguyên này so với cái bao cỏ Đại Cương Quốc kia mạnh hơn nhiều , Dương Chân thầm nghĩ
Ba !
Bút của Điền Nhu rơi xuống mặt bàn , kém chút làm dơ mặt giấy , miệng lớn hô hấp , sắc mặt lộ ra vẻ thống khổ
Dương Chân thầm nghĩ đáng tiếc , thời gian vẽ tranh của Tôn Ngọc Sử quá nhanh , nếu như để cho Điền Nhu một nén hương thời gian , hẳn là có thể thành công
Thanh niên bên cạnh Điền Nhu sắc mặt lo lắng , xuất ra một cái khăn mềm lau mồ hôi cho ĐIền Nhu , nhỏ giọng an ủi , trên mặt hung hãn vậy mà lộ ra một chút nhu tình
- Ca ca , ta không sao !
Điền Nhu ngọt ngào cười , lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng không cam lòng , lời nói lại làm cho Dương Chân lảo đảo một cái
Ca ca ?
. . .
Lúc này , tài khí giữa không trung bỗng nhiên tiêu tán , mãnh hổ cũng biến mất không thấy gì nữa , sắc mặt Tôn Ngọc Sử tái nhợt , đạp lui hai bước , nhưng trên mặt lại xuất hiện thần sắc đắc ý
- Học sinh tài sơ học thiển , chỉ có thể làm đến phù dung sớm nở tối tàn , hổ thẹn hổ thẹn !
Tịch Thư Lâm cười ha ha , vỗ bả vai Tôn Ngọc Sử nói ra
- Có thể làm được đến dạng này đã là đáng quý , lão phu lúc còn trẻ như ngươi là không làm được điều này a , rất có triển vọng , rất có triển vọng !
Tâm tình của Biện Lương lúc này hiển nhiên đã loạn , hiển nhiên đã thua đến rối tinh rối mù
Tôn Ngọc Sử đạt được Tịch Thư Lâm khích lệ liền xuân phong đắc ý , trên mặt thì lộ ra vẻ khiêm tốn , nhìn Tịch Thư Lâm nói
- Đa tạ Tịch trưởng lão tán thành , nhưng ở đây còn có một người chưa cùng tại hạ so qua , bốn chữ rất có triển vọng này học sinh không dám nhận !
Cái gì ?
Lời này vừa nói ra mọi người liền chấn kinh , ngay cả Tịch Thư Lâm cũng ngoài ý muốn
- Vẫn còn một tài tuấn như vậy ? Quy Xà Đảo quả nhiên may mắn , không biết là vị tiểu hữu nào , có thể đi ra cho lão phu gặp một lần ?
Trong đám người , Hoa U Nguyệt bỗng nhiên biến sắc , lôi kéo Dương Chân , nhỏ giọng nói ra
- Mau đi cùng ta !
Dương Chân cười lắc đầu , nhìn về phía Tôn Ngọc Sử
Lúc này Tôn Ngọc Sử tầm mắt cũng vừa lúc nhìn về Dương Chân , cao giọng nói ra
- Dương huynh , ngươi còn muốn ở đó đến khi nào ?
- Cái gì ? Dương Chân ? Làm sao có thể , trên người hắn một điểm tài khí đều không có , làm sao có thể sánh vai cùng Tôn công tử ?
- Cái này . . . Rõ ràng là đang muốn nhục nhã Dương Chân a , dù sao Dương Chân đã đắc tội Tôn công tử
- Cái kia có thể trách ai , là Dương Chân không nghe ai khuyên bảo , lần này ngược lại tốt , mặt mũi đều vứt sạch , hơn nữa còn là trước mặt Tịch trưởng lão
. . .
Con mắt mọi người đều rơi trên người Dương Chân , Dương Chân nhìn thoáng qua Tôn Ngọc Sử , sau đó vô tội nhìn Hoa U Nguyệt
- Ngươi nhìn , đây không phải là ta gây sự trước nha !
- Ngươi . . .
Trên mặt Hoa U Nguyệt hiện lên một tia lo âu cùng bất đắc dĩ , tức giận nói ra
- Còn không phải do ngươi quá mức xúc động , lần này làm sao bây giờ , Tôn Ngọc Sử ngưng tụ ra bốn đạo văn hoa , còn có thể ngưng khí thành hình , mặc dù chỉ là phù dung sớm nở tối tàn , có thể ngươi cũng làm không được a , còn có . . . Vì cái gì trên mặt ngươi là một bộ thần sắc hưng phấn ?
- Vậy làm sao bây giờ , hắn đều đã ghim ta như vậy , ta cũng không thể sợ đi ?
Hoa U Nguyệt trợn mắt nhìn Dương Chân một chút , nói ra
- Cái kia còn có thể làm sao , bây giờ dưới tình huống này , ngươi như thế nào ra sân ?
Dương Chân tiến đến bên tai Hoa U Nguyệt nhỏ giọng nói
- Tới tới tới , tiểu cô nương , ta mang ngươi đi lật toàn trường , kỳ thật ta rất lợi hại nha !