Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch)

Chương 223 - Tại Sao Ngươi Muốn Giết Ta?

Năm cường giả Thần Du Kỳ là cái khái niệm gì?

Những tu sĩ đang ẩn giấu ở Bạch Vân sơn sau khi nhìn thấy năm cường giả Thần Du Kỳ xuất hiện liền kinh hãi, nhao nhao từ chỗ ẩn thân đi ra.

Lúc này cũng đã không cần trốn trốn tránh tránh nữa, bây giờ cường giả Thần Du Kỳ đều xuất hiện, tin tức Dương Chân đang chờ đợi bí tàng chắc chắn là chính xác.

Giữa không trung, phong vân trầm bổng, năm cường giả Thần Du Kỳ tay áo phất phơ, ai ai cũng một thân ngạo khí.

Năm người này cơ hồ có thể đi ngang U Châu đại lục, rất ít người có thể ngăn cản bọn hắn, lần này chỉ sợ Dương Chân không thể nào thoát được.

Dù cho Dương Chân đã từng giết chết cường giả Thần Du Kỳ, thế nhưng khi đối mặt với năm tên Thần Du Kỳ có chuẩn bị mà đến chỉ sợ cũng thúc thủ vô sách.

Thời điểm Dương Chân hiện thân, tất cả mọi người đều hít vào một hơi, khó tin nhìn Dương Chân với tiện mèo ở bên cạnh đang có vẻ mặt vênh vang đắc ý, dùng lỗ mũi nhìn người.

Vô luận bọn họ nhìn từ góc độ nào, đều thấy tổ hợp Dương Chân cùng tiện mèo thật đúng là . . . Tiện đến mức muốn đạp cho vài cái a.

Thượng Nguyên Tông.

Tông chủ Lục Thừa Hồi, đại trưởng lão Cẩu Thăng Thiên, nhị trưởng lão Ngụy Thông, tam trưởng lão Diệp Thường Sinh, tứ trưởng lão Trường Nguyệt Chân Nhân, mấy cái trưởng bối đang sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn năm cường giả Thần Du Kỳ đang ở không trung, bên trong vẻ sợ hãi còn có mờ mịt nồng đậm.

Cho dù là tông chủ Lục Thừa Hồi cũng chỉ mới tu vi Nguyên Anh Kỳ, mà còn là gần đây mới đột phá, đối mặt với năm cường giả Thần Du Kỳ, ngay cả ý nghĩ chiến đấu cũng không có.

- Tông chủ, chúng ta luôn luôn dốc lòng tu luyện tại tông môn không thể nào đắc tội những người này, có khi nào môn hạ của chúng ta có khả năng đắc tội ai rồi?

Trường Nguyệt Chân Nhân kinh nghi bất định nhìn Lục Thừa Hồi hỏi, Liễu Nhược Ngưng ở bên cạnh thần sắc biến hóa liên tục, nàng hiện tại sắp đột phá Kim Đan Kỳ, tốc độ tu luyện này để cho Thượng Nguyên Tông không kìm được vui mừng, lập tức toàn lực bồi dưỡng nàng.

Lục Thừa Hồi nghe vậy trầm ngâm một lát, nói.

- Chưa từng đắc tội người nào, thế nhưng mà. . .

Nói đến đây, Lục Thừa Hồi cười khổ một tiếng, cuối cùng bật cười ha hả, trên thân bộc phát ra một cỗ khí thế kiên cường, hít sâu một hơi nói ra.

- Tu chân thế giới, cường giả vi tôn, những người này muốn giết người thì ai có thể chống đỡ được?

Cẩu Thăng Thiên hừ lạnh một tiếng, nói ra.

- Nhưng dù vậy cũng không thể vô duyên vô cớ lấn tới cửa nhà người ta đi, cho là Thượng Nguyên tông chúng ta dễ bắt nạt?

Ngụy Thông ở một bên cười khổ một tiếng, nói ra.

- Cẩu trưởng lão, mặc dù ta không muốn thừa nhận nhưng chúng ta so với bọn hắn. . . Thật giống như là bọn hắn có thể tùy ý khi nhục chúng ta a!

Cẩu Thăng Thiên tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Lục Thừa Hồi nói ra.

- Chưởng môn sư huynh, ngươi nói đi, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?

Lục Thừa Hồi liếc mắt nhìn một vòng, nói ra.

- Nghe mệnh lệnh của ta!

Tất cả mọi người nghiêm sắc mặt, nhìn chằm chằm Lục Thừa Hồi.

Lục Thừa Hồi trầm giọng nói ra.

- Bây giờ năm cường giả Thần Du Kỳ đến Bạch Vân sơn vô cùng có khả năng không phải nhắm vào Thượng Nguyên tông chúng ta, mà nơi này chỉ sợ có bí tàng gì đó xuất hiện, Cẩu sư đệ, ngươi cùng với Trường Nguyệt sư muội mang theo môn hạ đệ tử tạm thời rời khỏi Bạch Vân sơn, chờ sự tình này qua đi mới đưa ra quyết định tiếp theo.

- Đánh rắm!

Cẩu Thăng Thiên mở to hai mắt nhìn, nói ra.

- Tông môn của chúng ta há có thể nói từ bỏ liền từ bỏ, lại còn nói chúng ta mang theo môn hạ đệ tử đi, chưởng môn sư huynh, ngươi muốn làm gì?

Lục Thừa Hồi ngẩng đầu nhìn năm vị cường giả Thần Du Kỳ khí thế che trời trên không trung, cười cười, nói ra.

- Ngươi nói không sai, tông môn chúng ta há có thể nói từ bỏ liền từ bỏ, các ngươi tạm thời rời đi, tông môn. . . Để một mình bản tọa thủ hộ!

- Cái gì?

Tất cả mọi người kinh hãi, vội vàng thuyết phục, môn hạ đệ tử nhao nhao quỳ xuống, biểu thị nguyện ý dù có chết cũng phải chết ở tông môn.

Liễu Nhược Ngưng cắn môi nói ra.

- Nhược Ngưng nguyện ý cùng các vị trưởng lão và chưởng môn góp sức bảo vệ Thượng Nguyên tông!

- Hồ nháo!

Lục Thừa Hồi quát lạnh một tiếng, nói ra.

- Nói liên thủ là có thể liên thủ sao, Cẩu Thăng Thiên, ngươi có thể chống đỡ được một chưởng của cường giả Thần Du Kỳ sao?

- Không thể!

Cẩu Thăng Thiên dứt khoát trả lời.

- Mặc dù không thể, thế nhưng lão phu không đi, cùng lắm thì mấy tên khốn kiếp này vỗ xuống một chưởng để lão phu người giống như tên lập tức thăng thiên a!

- Ngươi. . .

Lục Thừa Hồi tức giận đến mức khuôn mặt đỏ lên.

Mấy người còn lại cũng là dáng vẻ thà chết chứ không đi.

Lúc này Lục Thừa Hồi thần sắc đắng chát, cắn răng vừa muốn đưa ra quyết định, bỗng nhiên một tiếng quát kinh thiên động địa từ giữa không trung truyền đến.

- Dương Chân ở đâu? Đi ra nhận lấy cái chết!

Thanh âm ầm ầm quát hỏi kinh thiên động địa, vang vọng khắp toàn bộ Bạch Vân sơn mạch, trong lúc nhất thời tất cả mọi người cùng nhau hãi nhiên, đồng thời ngẩng đầu nhìn lão giả nhỏ gầy bên trong năm cường giả Thần Du Kỳ giữa không trung!

- Dương Chân?

Liễu Nhược Ngưng sau khi nghe được cái tên này, hô hấp lập tức trì trệ, vẻ mặt hoảng sợ bật thốt lên.

- Là Dương Chân sư đệ, không tốt, mấy cường giả Thần Du Kỳ này là vì Dương Chân mà đến!

- Cái nghiệt đồ này!

Cẩu trưởng lão sắc mặt trở nên âm trầm, tức giận lên tiếng mắng.

- Cái tiểu hỗn đản này nhất định là ở bên ngoài gây rắc rối, bây giờ không còn chỗ để đi mới quay về tông môn để trốn, lại không nghĩ tới việc mang đến tai họa ngập đầu cho tông môn!

Trên mặt Liễu Nhược Ngưng không còn một chút huyết sắc nào, cắn răng vừa muốn nói chuyện lại nghe được Cẩu Thăng Thiên tiếp tục mắng.

- Móa nó, thằng ranh con này hiện tại cũng không biết ẩn núp ở nơi nào, tại sao lại không trở về bàn bạc kỹ hơn, cho tới nay đều tùy hứng làm ẩu, quả nhiên là nên trách phạt.

Nguyên lai Cẩu Thăng Thiên không trách Dương Chân mang đến họa sát thân cho tông môn, mà chỉ là đang tức giận vì sao Dương Chân không có trực tiếp về nhà.

Về nhà!

Đúng a, nơi này dù sao cũng là nhà của Dương Chân, Dương Chân chính là ở nơi này lớn lên!

Liễu Nhược Ngưng cắn răng nhìn chằm chằm năm cường giả Thần Du Kỳ trên trời, thần sắc trở nên kiên định

Tại thời khắc mọi người đang kinh hồn táng đảm, một cái giọng nói lười nhác chậm rãi vang lên, dọa cho mọi người nhảy một cái

- Lão đầu nhi, bản tao thánh hình như không quen biết ngươi đi, tại sao ngươi muốn giết ta, ngươi có bị bệnh không?

- Dương sư đệ!

Ánh mắt Liễu Nhược Ngưng sáng lên, quan sát xung quanh nhưng không tìm được tung tích của Dương Chân, chỉ thấy được đồng môn cùng trưởng bối đang trợn mắt há hốc mồm cũng đang nhìn xung quanh

Lục Thừa Hồi thần sắc mộng bức, tự lẩm bẩm

- Dương Chân hắn. . . Đang mắng cường giả Thần Du Kỳ?

Cẩu Thăng Thiên thần sắc mờ mịt, hãi nhiên nói ra

- Trong khoảng thời gian Dương Chân rời đi, hắn đến cùng đã làm cái gì?

Trường Nguyệt thở dài một tiếng, lắc đầu nói ra

- Tin tức của chúng ta quá bế tắc!

Lúc này, cái lão giả nhỏ gầy kia cười ha ha, chỉ vào Dương Chân gào to một tiếng.

- Lão phu muốn giết người còn cần lý do sao?

- Ồ!

Dương Chân chỉ ồ một tiếng làm cho tất cả tu sĩ bên dưới toàn thân xiết chặt

Mẹ nó, Dương tiện nhân là đang có ý gì?

Bình Luận (0)
Comment