Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch)

Chương 226 - Điên Rồi! Dương Chân Điên Rồi!

Ầm!

Lại một bóng người từ giữa không trung rớt xuống, rơi trên mặt đất tạo thành một cái hố to

Lúc này, tiện mèo còn chưa trói xong tên đầu tiên rơi xuống

Tất cả mọi người nghẹn họng trân trối nhìn lên không trung

Tốc độ này cũng quá nhanh đi, lúc này chỉ mới trôi qua nửa tháng thời gian, thực lực của Dương Chân vậy mà kinh khủng đến trình độ như vậy rồi?

Bốn cường giả Thần Du Kỳ ở không trung tung ra võ kỹ liên tiếp, nhưng mà ngay cả góc áo của Dương Chân còn không đụng được, lại bị Dương Chân nện cho hai cái rớt xuống

Cái bẫy, đây nhất định là cái bẫy!

Cái gì mà truyền thừa bí tàng của Đại Đế, cái gì mà lối vào ở bên dưới, cái gì mà Dương Chân cùng tiện mèo đang ở đây chờ bí tàng mở ra, đây hết thảy đều là giả dối

Lấy tình huống trước mắt mà nói, Dương Chân cùng tiện mèo tuyệt đối là muốn tin tức lan rộng ra, sau đó ở chỗ này chờ mấy con dê béo chui đầu vào lưới

Mẹ nó, hai tên khốn kiếp này quả nhiên âm hiểm xảo trá tới cực điểm, cũng hỗn đản tới cực điểm

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, mọi người đều có cảm giác lạnh sưu sưu, cũng may không có như ong vỡ tổ xông đến hỏi thăm Dương Chân về tin tức bí tàng, nếu không, bên cạnh tiện mèo chỉ sợ lúc này đã không ít người bị trói

Dương Chân cùng tiện mèo đến cùng là đang muốn làm cái gì?

Quá kinh khủng, Dương Chân đơn giản không thể nào đắc tội!

Không ai có thể đoán được hắn muốn làm gì, đó mới là điều đáng sợ nhất!

Lúc này, còn chiến đấu với Dương Chân chỉ có Phùng trưởng lão, còn lại bốn người đều nằm trên mặt đất, bị tiện mèo trói thành bánh chưng xếp thành một hàng

Phùng trưởng lão âm trầm nhìn Dương Chân, quát lớn

- Dương Chân, ngươi đến cùng muốn làm cái gì, không ngại đường xa vạn dặm mà dụ dỗ chúng ta đến, chính là muốn nhục nhã chúng ta sao?

Dương Chân vẻ mặt ngạc nhiên hỏi

- Vị tiền bối này làm sao nói ra lời cổ quái như vậy, bản tao thánh lúc nào dụ dỗ các ngươi đến đây?

- Ngươi. . .

Phùng trưởng lão hất ống tay áo lên, nói ra

- Còn muốn giảo biện sao, lão phu hỏi ngươi, ngươi tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

Dương Chân lườm Phùng trưởng lão một chút, nói ra

- Nơi này sơn thanh thủy tú, bản tao thánh cùng tiện mèo trong một lần tình cờ đi ngang qua nơi đây, lập tức bị cái sơn hà tú lệ này hấp dẫn, nhịn không được dừng chân lại muốn ngâm thi đối tác một phen, chẳng lẽ không được sao?

- . . .

Phùng trưởng lão mộng bức nhìn Dương Chân, khóe mắt co giật, hừ lạnh một tiếng, nói ra

- Vậy lão phu hỏi ngươi một câu nữa, tin tức có bí tàng ở đây là ai để lộ ra?

Dương Chân chớp chớp mắt, hỏi

- Có lẽ là một trận hiểu lầm siêu mỹ lệ?

- Hiểu lầm?

Phùng trưởng lão ngẩn ngơ, kinh ngạc hỏi

- Làm sao có thể là hiểu lầm?

Dương Chân vẻ mặt vô tội, nhìn đám người một vòng, nói ra

- Cái này tại hạ cũng không biết, tại hạ chẳng qua là trong một lần tình cờ thi hứng đại phát, làm ra một bài thơ mà thôi, mặt khác tại hạ cũng không biết

- Bài thơ gì?

Phùng trưởng lão cảm thấy mình muốn điên rồi, trời mới biết hắn tại sao lại vô ý thức hỏi ra một câu như vậy

Quả nhiên, Dương Chân hai mắt tỏa sáng, cười ha hả nói ra

- Nguyên lai Phùng trưởng lão cũng là một người có thi ca trong người, tới tới tới, tại hạ đang lo không có người thưởng thức cùng, bài thơ này là như vầy. . .

- A!

Dương Chân hơi ngửa đầu, lớn tiếng ngâm xướng

Tiếng ngâm xuống bất thình lình dọa đám người nhảy một cái, ngay cả bốn cái cường giả Thần Du Kỳ đang lăn lộn trên mặt đất toàn thân cũng khẽ run rẩy, ngừng nhúc nhích, mờ mịt nhìn Dương Chân, không biết hắn muốn làm gì

Dương Chân sau khi ngâm xướng xong, tràn đầy phấn khởi, giọng nói truyền cảm thốt lên

- Nhìn ngang thành dãy nhìn nghiêng thành đỉnh

Đại Đế truyền thừa thật bất đồng

Không biết mây trắng chân diện mục

Chỉ duyên thân ở trong núi này

- Tốt một câu văn thật ẩm ướt!

Tiện mèo hú lên quái dị, vỗ chân khen hay

Đám người còn lại thì khóe miệng co giật một cái, mẹ nó, thơ hay thì đúng là thơ hay, nhưng mà con mẹ nhà ngươi tại sao lại thêm Đại Đế truyền thừa vào bài thơ này?

Dương Chân vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn muốn nói tiếp, Phùng trưởng lão đã sắc mặt âm trầm, trầm giọng cắt ngang

- Dương Chân, ngươi đến cùng là muốn làm cái gì, ngươi tùy ý làm bậy như vậy chẳng lẽ không sợ tất cả người trong thiên hạ nhắm vào sao?

Nghe đến đây, tất cả mọi người tâm thần chấn động, im lặng chờ đợi câu trả lời của Dương Chân

Bây giờ Dương Chân đã đắc tội hai cái thế lực lớn là Hoa Sơn phúc địa cùng Địa Tuyền động thiên, hai thế lực lớn này nếu như thật sự bắt đầu phát ra lực lượng để trấn áp Dương Chân, toàn bộ U Châu đại lục chỉ sợ không có địa phương nào Dương Chân có thể đi

Dương Chân nghe vậy lập tức bật cười, càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành cười nhạo, vẻ mặt bình thản nhìn Phùng trưởng lão nói ra

- Nếu như ta không làm như vậy, các ngươi cũng sẽ không buông tha ta, ngươi không phải muốn biết ta đến tột cùng muốn làm cái gì sao?

Nghe nói như thế, tất cả mọi người toàn thân chấn động, kinh nghi bất định nhìn Dương Chân

Từ khi Dương Chân xuất hiện ở đây, vấn đề này luôn làm mọi người tò mò

Dương Chân đến cùng muốn làm cái gì, nơi này rốt cuộc có bí tàng mở ra hay không?

Trước mắt bao người, trên thân Dương Chân oanh một tiếng bộc phát ra một đoàn lực lượng đạo uẩn kinh khủng, tài khí minh văn che khuất bầu trời, từng đạo khí tức thần bí mà huyền ảo chậm rãi bay lên, mà thân ảnh của Dương Chân lại đột nhiên biến mất giữa không trung

Sau một khắc, thanh âm của Dương Chân chậm rãi truyền tới

- Ta chính là đang muốn trong lòng các ngươi có một cái cân nhắc, đừng có nghĩ đến việc có ý đồ với ta, ta không giết các ngươi cũng không phải là tâm ta hướng thiện, mà là bản tao thánh trong lòng vẫn còn chứa một ít ý thức pháp luật!

Oanh!

Sau khi Dương Chân dứt câu, khí lãng che trời lập tức bộc phát ra, Phùng trưởng lão sắc mặt đại biến, kinh hô một tiếng

- Không tốt!

Vừa dứt lời, Phùng trưởng lão hãi nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Dương Chân xuất hiện trên đầu hắn

Lúc này, khí tức trên thân Dương Chân quay cuồng thoải mái, sâu không lường được như đại dương mênh mông, hùng hậu như tuyết sơn sụp đổ, cuồn cuộn đập vào mặt

Đám tu sĩ xung quanh cũng là thần sắc hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Dương Chân

Oanh! Oanh! Oanh!

Dương Chân từng bước một đi về hướng Phùng trưởng lão, áp lực kinh khủng cuốn về hướng Phùng trưởng lão

Một tu sĩ Luyện Hư Kỳ dùng khí thế để chèn ép cường giả Thần Du Kỳ?

Cái này mẹ nó làm sao có thể?

Phùng trưởng lão sắc mặt âm trầm không chừng, bỗng nhiên cười lên ha hả, giống như điên cuồng

- Tiểu nhi vô tri, ngươi có biết trên khí thế, cường giả Thần Du Kỳ sau khi tiến vào Thần Du cảnh sẽ tăng lên kinh khủng đến bực nào?

- Cái gì?

Tất cả mọi người kinh hô, hoảng sợ nhìn Phùng trưởng lão, vô ý thức kêu lên

- Thần Du cảnh!

- Lần này xong, Dương Chân đây là tự rước lấy nhục a, dù hắn có thể chiến thắng cường giả Thần Du cảnh, thế nhưng đó chỉ là dựa vào thực lực được lôi đình tẩy lễ, muốn dựa vào khí thế để áp đảo Thần Du cảnh cường giả, đó cản bản là chuyện không thể nào!

- Điên rồi, Dương Chân điên rồi!

. . .

Oanh!

Khí thế trên người Phùng trưởng lão đột nhiên bộc phát, một đầu cuồng long ngưng tụ, ngửa đầu gầm thét sau đó bay vòng quanh trên đỉnh đầu Phùng trưởng lão, gây nên từng đợt kinh hô

- Hư ảnh giao long, cái này. . . Vậy mà lại cường đại như thế!

Bình Luận (0)
Comment