Muốn luyện công pháp này, trước tiên phải tự cung?
Phong công tử thần sắc kinh nghi bất định, nhìn Dương Chân chần chờ mà hỏi
- Tự cung có nghĩa là gì?
Dương Chân hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra
- Đại đạo. . . Không thể nói, không thể nói a!
Ông!
Giữa thiên địa bỗng nhiên oanh minh một tiếng, âm dương đồ sau lưng Dương Chân bỗng nhiên biến mất làm cho mọi người kinh hãi không thôi
Đại đạo không thể nói!
Từ xưa đến nay, phàm là ngộ đạo giả, là tự mình cảm ngộ, dù là người thừa kế của đại năng, lĩnh ngộ đạo của người khác, cũng không thể nào nói ra từ miệng
Không được truyền miệng, đây là đặc điểm rõ ràng nhất của đại đạo!
Đại đạo 3000, bất kỳ một đạo nào đều không phải ngôn ngữ có thể biểu đạt rõ ràng, điều này tất cả mọi người ở đây đều biết rõ ràng, cho tới bây giờ chưa từng có người nào dùng miệng để nói ra đồ vật huyền ảo như đại đạo này
Lời nói của Dương Chân mặc dù đơn giản dễ hiểu, thế nhưng mọi người từ đó đều lĩnh hội được cảm giác sâu xa của đại đạo!
Lời nói của Dương Chân vừa dứt, toàn bộ phụ cận Thiên Mệnh Tuyền lập tức trở nên yên tĩnh
Phong công tử kinh nghi bất định nhìn Dương Chân, trong mắt lóe ra thần sắc mờ mịt, khi thì thống khổ, khi thì kinh diễm, khi thì đắng chát, lắc đầu nói ra
- Ngươi là đang cố ý?
Nghe nói như thế tất cả mọi người đều sững sờ, Tú Nhi lập tức chửi ầm lên
- Phong công tử ngươi điên rồi phải không, Dương Chân hảo tâm truyền đạo cho ngươi, ngươi không lĩnh tình thì cũng thôi đi, lại còn trách tội hắn?
Hồng Loan Linh Nữ lắc đầu thở dài một tiếng, nói ra
- Phong công tử làm như thế thật khiến người ta thất vọng
Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn Dương Chân, sợ Dương Chân tức giận chỉ lưu lại một câu nói lập lờ nước đôi, không đề cập đến sự tình truyền đạo nữa
Trong lòng mọi người mặc dù mnh bạch, lấy tu vi của Dương Chân căn bản không cách nào truyền đạo cho bất kỳ người nào ở đây, thế nhưng lời hắn nói ra rất có thể giúp đám người có chỗ lĩnh ngộ, nhất là Phong công tử, có lẽ chỉ cần một câu của Dương Chân liền có thể giúp hắn hoàn thiện một kiếm cuối cùng của Địa Luân Âm Dương Kiếm, đạt tới tình trạng âm dương giao thái chân chính
Thế nhưng thời điểm này, Phong công tử không thể tự mình lĩnh ngộ thì cũng thôi đi, lại còn trách cứ Dương Chân như vậy, thật là khiến người ta hận đến mức muốn đi ra đạp hắn vài cước
- Tên hỗn đản này đơn giản không biết phân tốt xấu!
Mạc Thiên Nhai hừ lạnh một tiếng, đồng dạng nhíu mày, có chút lo lắng nhìn Dương Chân, hiển nhiên hắn cũng muốn nghe Dương Chân nói tiếp
Lúc này, sự tình để đám người ngoài ý muốn một lần nữa phát sinh, Dương Chân thở dài một tiếng nói ra
- Đại đạo vô thường, thiên địa bất nhân, bên trong vạn vật bất kỳ số nào có điều lo nghĩ hay là do dự cũng là điều bình thường, đó là vào thời điểm ta thân hãm nhà tù, một vị tiền bối tóc trắng đã nói với ta như vậy, cho nên ta sẽ không trách ngươi
Đại đạo vô thường, thiên địa bất nhân. . . Tiền bối tóc trắng!
Nghe được lời nói của Dương Chân, hai mắt mọi người đều tỏa sáng, một cái hình tượng tiền bối cao nhân đức độ hình thành trong tưởng tượng của bọn hắn
Rất hiển nhiên, tên hỗn đản Dương Chân này sở dĩ có ngộ tính cùng thiên phú cường đại như thế có thể liên có thiên ti vạn lũ quan hệ với cái tiền bối tóc trắng này
- Thật như vậy?
Phong công tử nghi thần nghi quỷ
Dương Chân cười nhạo một tiếng, vẻ cao thâm khó lường lúc nãy biến mất, trừng tròng mắt nói ra
- Nếu không phải vị tiền bối kia đại nghĩa ngút trời, muốn truyền đạo cho vạn giới, thì lấy tâm tính của bản tao thánh sao có thể nói với ngươi những lời này, con mẹ nhà ngươi đừng có mà không biết tốt xấu, bản tao thánh hiện tại hỏi ngươi một câu, cũng chỉ hỏi ngươi một lần, ngươi có muốn biết thái cực tu luyện thế nào hay không?
- Thái cực!
Nghe được hai chữ này, hai mắt mọi người đều tỏa sáng, Phong công tử cũng không ngoại lệ, liên tục gật đầu nói
- Muốn, ta muốn học, còn xin Dương. . . Dương huynh chỉ giáo!
Dương Chân cười ha ha, vỗ bả vai Phong công tử nói ra
- Vẫn là câu nói kia, đại đạo không thể nói, tiền bối kia năm đó cũng là để ta tự mình lĩnh ngộ, điều gì có thể nói cho ngươi nghe, ta đều sẽ nói, có thể lĩnh ngộ hay không liền nhìn vận số của ngươi rồi
Nói xong, Dương Chân hít sâu một hơi, nói ra
- Thái cực sinh lưỡng nghi, lương nghĩ âm dương sinh vạn vật, trong thiên địa này bất kỳ sự vật gì đều phân âm dương, dương là ngày, âm là đêm. . . Dương là chính, âm là tà. . . Dương là nam, âm là nữ. . . Muốn đạt tới mức âm dương hòa hợp vào một thân chỉ có thể thỏa mãn hai điều kiện của âm dương, nam tử làm sao có thể chứa âm của nữ nhân, chỉ có thể tự cung mới có thể chứa được. . .
- Thế nhưng. . .
- Không có nhưng gì cả, muốn trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, sao có thể để ý những thứ nhỏ nhặt như vậy?
- Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn?
Phong công tử lẩm bẩm
Dương Chân khoát tay áo, nói ra
- Ta chỉ nói đến đây thôi, ngươi tin hay không tin là chuyện của ngươi, tất cả lời nói của vị tiền bối kia ta đều nói xong, mà chính ta cũng chỉ có thể lĩnh ngộ được tới đây thôi
Nói xong, sau lưng Dương Chân lại lần nữa hình thành một cái Thái Cực Đồ ( âm dương đồ ), một cỗ khí tức huyền diệu khó giải thích dũng mãnh tràn ra bốn phía
Phong công tử ngơ ngác nhìn Dương Chân, tự lẩm bẩm không biết đang nói gì đó, có chút mờ mịt quay người rời đi
Nhìn thấy Phong công tử thế mà rời đi, Dương Chân lập tức gấp gáp
Mẹ nó, nếu như cứ thế mà rời đi, bản tao thánh chẳng phải là toi công bận rộn suy nghĩ này giờ rồi?
- Chậm đã!
Toàn thân Phong công tử chấn động, quay người hỏi
- Dương huynh còn chuyện gì cần nói?
Dương Chân thở dài một tiếng, nói ra
- Âm dương đều tồn tại ở một thân là tối kỵ giữa thiên địa, thế nhưng có thể đạt đến mức trên trời dưới đất duy ngã độc tôn đều là tồn tại thiên địa không dung, ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng. . . Nhân quả được mất, báo ứng xác đáng, sau này nên làm nhiều việc thiện một chút, trọng yếu nhất là không nên tùy tiện nợ nhân tình
Dương Chân bắt đầu lừa dối, chững chắc đàng hoàng nói hươu nói vượn
Trong mắt Phong công tử lóe lên một đạo tinh mang, nhẹ gật đầu, nhìn Dương Chân thật sâu, bỗng nhiên từ trong ngực móc ra mười mấy khỏa Kim Mệnh Cầu, nói ra
- Không thể báo đáp gì cả, một chút Kim Mệnh Cầu này ngươi cầm lấy đi
Nói xong, Phong công tử không cho Dương Chân có cơ hội cự tuyệt, một mặt mờ mịt quay đầu rời đi
Dương Chân vuốt vuốt mười mấy khỏa Kim Mệnh Cầu, quay người nhìn lại, lập tức giật nảy mình
Một đám người đang sắc mặt cổ quái nhìn hắn, để cho da gà hắn đều dựng đứng lên
- Các ngươi nhìn bản tao thánh như vậy là muốn làm gì?
Tiện mèo cũng góp mặt, vẻ mặt cổ quái nhìn Dương Chân, phát ra tiếng cười có chút quái dị
Tú Nhi cũng đi tới trước mặt Dương Chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tò mò hỏi
- Ngươi. . . Ngươi sẽ không tự cung chứ?
- Ngươi biết ý nghĩa của tự cung?
Dương Chân ngân ngơ
Hắn nói rất hàm súc a, những người này cũng quá thông minh đi, hơn nữa nhìn bộ dáng của đám người, không chỉ có tiện mèo cùng Tú Nhi hiểu được, ngay cả bọn người Hồng Loan Linh Nữ đều hiểu được a
- Quả nhiên không hổ đều là thiên tài!
Dương Chân cảm khái
- Đã như vậy, bản tao thánh cũng không che giấu nữa, kỳ thật. . .
Nói đến đây, Dương Chân dừng lại, nhìn vẻ mặt mộng bức đang vểnh tai lên nghe của mọi người, thở dài một tiếng, nói ra
- . . . Kỳ thật, chúng ta nên đi tắm suối nước nóng trước tiên a
Mẹ nó, còn muốn biết bản tao thánh có tự cung hay không, nếu bản tao thánh tự cung, thì làm sao có thể kéo banh trời được nữa?
Sẽ không nói cho các ngươi biết, hiếu kỳ chết các ngươi!
Nói xong, Dương Chân đem trả Kim Mệnh Cầu cho bọn người Hồng Loan Linh Nữ, vừa cởi quần áo vừa nói
- Hiện tại ta đã có Kim Mệnh Cầu, hẳn là có thể giúp ta kiên trì một hồi, không cần Kim Mệnh Cầu của các ngươi nữa
Tú Nhi vội vàng che mắt, đối với Dương Chân quát lớn
- Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì, nhanh mặc quần áo vào!