Dương Chân nói không chút do dự, cơ hồ Tử Vi Thiên Tôn vừa nói xong hắn liền nói ra, thanh âm to rõ, hiên ngang
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn Dương Chân cho dù Dương Chân dám đem Tử Vi Thiên Tôn mắng cho cẩu huyết lâm đầu, đám người cũng không phải là không thể tiếp nhận, dù sao người phách lối trên thế giới này nhiều lắm, bị thiên tôn dò xét liền sẽ không kiên nhẫn, chỉ có thể nói Dương Chân là làm theo ý mình, nếu muốn, ngay cả thiên tôn cũng không để vào mắt!
Thế nhưng lúc này, mọi người đều có cảm giác sợ hết hồn hết vía, bởi vì câu nói của Dương Chân: Cho dù là mảnh trời này, cũng chọc thủng!
Sắc mặt Mặc Tuyết Linh biến đổi, hoài nghi mình nghe lầm
Dương Chân chẳng những mắng thiên tôn, ngay cả lão thiên cũng mắng!
Ầm ầm!
Giữa không trung không biết từ lúc nào có một đoàn lôi vân phong bạo đang ngưng tụ lại, một cỗ năng lượng thiên địa từ không trung hạ xuống, trong nháy mắt liền bao phủ tất cả mọi người
Ngay cả Tử Vi Thiên Tôn cũng khẽ di một tiếng, tại bên trong nhà gỗ chậm rãi hiện ra thân hình
Nhìn thấy thân ảnh của Tử Vi Thiên Tôn, mọi người đều hít một hơi vô ý thức lui lại, kinh nghi bất định nhìn bóng dáng như ảo mộng trước mặt
Tử Vi Thiên Tôn nhìn qua không đến năm mươi tuổi, sắc mặt lạnh lùng không giận tự uy, trên người mang theo đế vương chi khí, lúc này ngẩng đầu nhìn lôi vân cuồng bạo trên không trung, quay người nói với Dương Chân
- Tốt cho một tiểu tử không biết trời cao đất rộng, ngươi biết lời nói cuồng vọng như vậy đã làm trời xanh bất mãn?
Dương Chân nhếch miệng, nói ra
- Đây cũng không phải lần đầu, cũng không quan tâm cho lắm, ngược lại là ngươi, không có việc gì tự nhiên dò xét ngươi khác làm gì, thần thức cường đại là không tầm thường sao?
Mẹ nó, tên hỗn đản này, nói chuyện với thiên tôn như thế, Dương Chân thật đúng là không muốn sống nữa
Trong đám người, chỉ có Hoa U Nguyệt lẳng lặng nhìn thoáng qua Tử Vi Thiên Tôn, không nói một lời, chậm rãi đi tới bên cạnh Dương Chân
Tử Vi Thiên Tôn kinh ngạc nhìn Hoa U Nguyệt, cười nói
- Ồ, tiểu nha đầu, năm đó ngươi là thiên kiêu có một không hai của Linh Lộ, không nghĩ tới bây giờ đã khôi phục đến trình độ như vậy
Dương Chân sững sờ, kinh ngạc nhìn Hoa U Nguyệt, trong lòng sinh ra dự cảm cổ quái
Dù Hoa U Nguyệt có là một không hai Linh Lộ, cũng không thể làm cho Tử Vi Thiên Tôn chú ý mới đúng, càng quan trọng hơn là năm năm trước, Tử Vi Thiên Tôn giống như chưa thanh tỉnh
Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Dương Chân, Hoa U Nguyệt giữ chặt tay Dương Chân nói với Tử Vi Thiên Tôn
- Năm đó ta đã nói qua, sẽ một lần nữa đến đây
Tử Vi Thiên Tôn cười ha ha, gật đầu nói ra
- Bản tôn vẫn một mực chờ ngươi, bất quá. . . Ngươi cân nhắc ra sao?
- Cân nhắc?
Dương Chân sững sờ, nhìn Hoa U Nguyệt nói ra
- Cân nhắc cái gì, cái gì cũng không cần cân nhắc, ta nhìn lão đầu tử này rất xấu, có thể làm ra chuyện tốt gì?
Hoa U Nguyệt cười cười, vừa muốn nói chuyện, một tiếng hừ lạnh truyền đến, Tử Vi Thiên Tôn lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống, nhìn Dương Chân nói ra
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi có một chút thiên phú liền không tự lượng sức mình như vậy, tại trước mặt bản tôn, ngươi vẫn không có tư cách nói chuyện
Dương Chân cười ha ha, nói ra
- Có tư cách hay không cũng không phải do ngươi định đoạt, ngươi có muốn thử một chút hay không?
- Dương Chân!
Hoa U Nguyệt khẽ hô
Dương Chân khoát tay áo, nói ra
- Tiểu cô nương, việc này không quan hệ cùng ngươi rồi, đây là sự tình của ta cùng lão nhân này
Nói xong, Dương Chân nhìn chằm chằm Tử Vi Thiên Tôn, hít sâu một hơi nói ra
- Cậy già lên mặt không phải lỗi của ngươi, kính già yêu trẻ chính là phẩm đức của ta, nhưng mà. . . Mẹ nó, vừa rồi ngươi muốn làm cái gì, tu vi của người khác thấp thì những cường giả như các ngươi muốn làm gì thì làm sao, nếu như không phải bản tao thánh có chút đồ vật, chẳng phải là từ trong ra ngoài đều bị ngươi thấy hết?
Adar vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nhìn Dương Chân
Thời điểm thần thức Tử Vi Thiên Tôn lướt qua, đám người chỉ cảm thấy như gió mát quất vào mặt, chỉ là sự tình trong nháy mắt, mặc dù có chút khó chịu, thế nhưng thần thức đó cũng không có ác ý, cho nên đám người cho đó là chuyện đương nhiên sau đó liền tiếp nhận
Thế nhưng muốn xem thấu triệt một người cũng không đơn giản, cho dù cường đại như Tử Vi Thiên Tôn, muốn nhìn thấu một người, người này cũng sẽ nhận thống khổ khó có thể chịu đựng
Nếu người bị nhìn thấu thần hồn có chút bất ổn chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục, nhẹ thì thần trí bị hao tổn, biến thành ngớ ngẩn, nặng thì thần hồn bạo liệt, thân tử đạo tiêu
Ai cũng chưa từng nghĩ đến, một tu sĩ Luyện Hư Kỳ như Dương Chân vừa rồi lại tiếp nhận quá trình thống khổ như thế
Trong lúc nhất thời, mọi người đều quái dị nhìn Tử Vi Thiên Tôn
Mặc Tuyết Linh kinh ngạc nhìn Dương Chân, đứng một chỗ suy tư, không biết suy nghĩ cái gì
Tử Vi Thiên Tôn cười ha ha, nhìn chằm chằm Dương Chân, trường mâu thần thức mới tiêu tan lại một lần nữa xuất hiện, chậm rãi nói ra
- Tiểu tử, chỉ bằng sự bất kinh của ngươi với bản tôn hôm nay, cũng đủ để bản tôn giết chết ngươi mấy lần, bản tôn sở dĩ không làm như thế. . .
Dương Chân phi một tiếng, trên thân cũng toát ra một cỗ sức mạnh thần thức cuồng bạo, cười nhạo một tiếng nói ra
- Ngươi sở dĩ không làm như thế bởi vì ngươi căn bản không nắm chắc giết được bản tao thánh, đúng không?
Cái gì?
Đám người sắc mặt hãi nhiên lùi lại, Sơn Dương trong xà lộ sắc mặt đại biến, nhanh chân chạy ngược về bên cạnh Mặc Tuyết Linh
Tư Vi Thiên Tôn sững sờ, cười ha ha, vung tay lên một cái, thiên địa bỗng nhiên biến sắc, một cỗ khí lãng cuồng bạo xông về phía Dương Chân, trường mâu giữa không trung đột nhiên đón gió phóng đại, huyễn hóa thành ba thanh
- Nực cười!
Phong vân biến sắc, khí lãng quay cuồng
Mọi người đều bị chấn nhiếp, cường giả khủng bố như thế Dương Chân vậy mà không hề sợ hãi còn muốn giằng co!
Hoa U Nguyệt nhíu mày, nói với Dương Chân
- Cẩn thận!
Dương Chân nhìn Hoa U Nguyệt thật sâu, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, đối mặt với Tử Vi Thiên Tôn khủng bố như thế, vậy mà nàng lại không hề sợ hãi, trên người nàng đến cùng ẩn giấu cái gì?
Bất quá muốn hiểu rõ năm năm trước có chuyện gì xảy ra, Dương Chân nhất định phải kháng trụ lần công kích thần thức này
Dương Chân lúc này không lùi mà tiến, trên thân bộc phát ra một cỗ khí thế tuyệt trần
Oanh!
Lấy tu vi Luyện Hư Kỳ bộc phát ra khí lãng cực kỳ cuồng bạo, hai tay Dương Chân kéo một cái, một đạo minh văn kim sắc xuất hiện trong tầm mắt của mọi người
- Cẩn Kim Chân Văn!
Mặc Tuyết Linh kinh hô một tiếng, ánh mắt lấp lóe nhìn Dương Chân