Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch)

Chương 283 - Thánh Binh!

Hơn ngàn bộ xương khô, tất cả đều quỳ dưới đất, hơn nữa còn cúi đầu về một phương hướng mà chết

Loại tràng diện này, ai nhìn vào cũng sẽ cảm nhận được một cỗ rung động

Dương Chân nghe được tiếng la của tiện mèo, chạy tới liền kìm lòng không được hô lên

Quay đầu nhìn qua thì thấy tiện mèo ngã chổng vó, ngồi trên mặt đất, thần sắc giận dữ nhìn tao gà

Tao gà không biết chuyện gì xảy ra, đang ngậm lấy cái đuôi của tiện mèo kéo ra bên ngoài, hai con hàng giằng co, không ai phụ ai

Tiện mèo không kiên nhẫn được nữa duỗi móng vuốt ra ba ba ba vỗ vào tao gà, giận dữ nói ra

- Buông tay, buông tay ra, mẹ nó, những thứ kia cũng không phải là đồ của nhà ngươi, dựa vào cái gì mà ta không thể tùy tiện cầm?

- Không thể!

Tao gà giận dữ, mặc cho tiện mèo vỗ lên đầu của nó, vẫn không chịu hạ khẩu lưu tình

Dương Chân đi tới phía trước, cho mỗi con một cái bợp, kéo chúng nó ra, giận dữ mắng mỏ

- Tại sao đánh nhau?

Tiện mèo hừ lạnh một tiếng, chỉ vào tao gà nói ra

- Tiểu tử, ngươi xem, nơi này nhiều bảo bối như vậy, hỗn đản tao gà này lại không cho bản tôn đụng vào, đây là đạo lý gì?

Tao gà hừ lạnh một tiếng, bộ dáng ngạo kiều, ngay cả Dương Chân cũng không để ý chớ nói chi là tiện mèo

- Ngươi xem, ngươi xem, xem cái thái độ của hỗn đản này

Tiện mèo chỉ vào tao gà nói ra

- Nếu đặt ở trước kia, bản tôn dùng một tay đủ vỗ ngươi thành gà quay

- Không thể!

Tao gà khinh thường nhìn tiện mèo

Dương Chân không để ý đám người này nữa, quay đầu nhíu mày nhìn một đám xương khô

Hoa U Nguyệt đi đến bên cạnh Dương Chân nói ra

- Đều là chết bất đắc kỳ tử, trên thân không có bất kỳ vết thương nào!

Nào chỉ là không có vết thương gì, ngay cả da đều không có tổn hại, nếu như không phải phơi ở đây thành thây khô, Dương Chân còn tưởng rằng một đám người nơi đây đang quỳ lạy liệt tổ liệt tông

Cầm đầu là một lão giả lưng còng, trên thân tản ra quang mang nhàn nhạt, không biết đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng khí tức trên thân vẫn không có tiêu tán

Đây là một cường giả!

Dương Chân đi đến trước mặt lão giả, làm lễ một cái, để cho đám người kinh ngạc không thôi

- Tiểu tử, đều là người chết rồi, ngươi cùng lão nhân này khách khí như vậy làm gì?

Tiện mèo hồ nghi đi đến trước mặt Dương Chân, kinh nghi bất định hỏi

- Trước giờ ta chưa từng thấy ngươi lễ độ như vậy bao giờ a

- Một đám người này từ lúc chết đến giờ không ngày nào được ngủ, nhất là mấy cái lão đầu nhi này, cũng đã lớn tuổi rồi, ngươi không cảm thấy bọn hắn có chút đáng thương sao?

- Ai ôi, nghe ngươi nói bản tôn thật cảm thấy bọn hắn có chút đáng thương, sinh không để cùng trời tranh mệnh, chết không thể vào thổ yên giấc, thế nhưng nói như vậy, tất cả chúng sinh đều không phải có chút đáng thương?

Nói đến đây, bản thân tiện mèo cũng sững sờ, ngạc nhiên nói ra

- Móa nó, bản tôn đột nhiên cảm thấy mình nói đạo lý rất tốt, đơn giản hàm ẩn đại đạo a

Dương Chân cười nhạo một tiếng, nói ra

- Cái này mà gọi là đại đạo, như vậy chẳng phải đại đạo quá rẻ tiền đi? Đây chỉ là một loại thường thức sinh hoạt, một sinh linh nếu không có giác ngộ về phương diện này, làm sao có thể tồn tại trong thiên địa này?

Một người một mèo ngươi một lời ta một câu, ai cũng không chú ý tới, sau lưng bao quát cả Hoa U Nguyệt đều kinh động như gặp thiên nhân nhìn bọn hắn

Nhất là Mặc TUyết Linh, một đôi con mắt như bảo thạch lóe ra quang mang kinh diễm, ánh mắt sáng rực nhìn Dương Chân

- Không nghĩ tới, một người không sợ trời không sợ đất, ngay cả một sợi thần thức của thiên tôn cũng dám một kiếm chém giết như Dương Chân, lại có giác ngộ cao như thế, hơn nữa đối mặt với lão nhân đã sớm qua đời còn tự nhiên thi lễ, hắn. . . Đến cùng là dạng người gì?

Sơn Dương hừ nhẹ một tiếng, nói ra

- Hạng người gì chúng ta không biết, chỉ biết Dương Chân làm vậy chắc chắn có nguyên nhân

Mặc Tuyết Linh sững sờ, quay đầu nhìn Dương Chân, lập tức bắt đầu kinh ngạc

Trước người lão giả, một đạo quang mang bỗng nhiên lóe lên, toàn bộ đại sảnh ông một tiếng tràn ra khí tức ba động mãnh liệt, phương hướng đám người quỳ lạy, một cái cối xay làm bằng đá ầm ầm quay lại

- A, a, mở rồi!

Dương Chân cao hứng bừng bừng đi về phía đĩa quay, để cho đám người mộng bức không thôi

Tiện mèo kinh ngạc nhìn bóng lưng Dương Chân, ảo não nói

- Móa nó, bản tôn bị lừa rồi, tiểu tử ngươi làm sao có thể có truyền thống kính già yêu trẻ, chỉ là ngươi biết biện pháp mở ra bí tàng, nhưng mà lão già này cũng rất hư, thế mà làm một cái không biết xấu hổ như thế

Mặc Tuyết Linh ngơ ngác nhìn Dương Chân, không khỏi bật cười

- Thì ra là thế

Adar cười lạnh một tiếng, nói ra

- Hỗn đản Dương Chân này khẳng định không phải thực lòng thi lễ với lão giả kia

Sơn Dương liên tục gật đầu, vừa muốn nói chuyện, Mặc Tuyết Linh bỗng nhiên lắc đầu nói ra

- Các ngươi sai!

- Sai?

Adar cùng Sơn Dương hai mặt nhìn nhau, trăm miệng một lời hỏi

- Sai chỗ nào?

- Thời điểm cối xay kia quay lại, trên mặt Dương Chân lộ ra một tia kinh ngạc, có thể thấy được lúc nãy hắn cũng không biết cách nào mở ra cấm chế

- Cái này. . .

Adar cùng Sơn Dương toàn thân chấn động, kinh nghi bất định nhìn Dương Chân đang hấp tấp chạy tới cối xay

Hoa U Nguyệt đi tới, tầm mắt một mực đặt trên người Dương Chân, càng ngày càng nhu hòa, nhìn thấy Dương Chân đi ra phía trước, lập tức mở miệng nhắc nhở

- Cẩn thận một chút!

Dương Chân khoát tay áo, nói ra

- Tiểu cô nương, mau tới đây, có đồ tốt!

Hoa U Nguyệt sững sờ, chậm chậm bước tới tò mò hỏi

- Đồ tốt gì?

Gia hỏa Dương Chân này trên thân giàu chảy mỡ, đồ chơi cổ quái gì cũng có, có thể để hắn gọi là đồ tốt tất nhiên phải là tinh trong tinh phẩm

Cái cối xay sau khi quay lại, trên đó có một cái chỗ ngồi mang sắc thái tuyệt đẹp dường như không thuộc chốn nhân gian, chiếu sáng rạng rỡ, mang theo một cỗ hạo nhiên chính khí để người ta không dám nhìn thẳng, hẳn là vương tọa của chưởng môn

Chỉ là bên trên trống rỗng, không có bất cứ người nào

Dương Chân đang chui ở đằng sau cái ghế ngồi, cười hì hì nói ra

- Chính ngươi đến xem đi, ta không nhổ ra được!

- Không nhổ ra được?

Hoa U Nguyệt nhìn lại, lập tức kinh ngạc hô

- Thánh binh!

Đằng sau chỗ ngồi, có một thanh trường kiếm tản ra ánh sáng màu lam, khí tức hàn băng trên đó cực kỳ nồng đậm, ngưng tụ không tan, giống như đang một mực thủ hộ trường kiếm vây

Dương Chân nhảy lên vương tọa, dùng hết lực lượng toàn thân nắm chặt chuôi kiếm, nhưng cây kiếm không nhúc nhích tí nào

Dương Chân giận dữ, đổi một cái góc độ, trên thân đột nhiên bộc phát ra lực lượng ba động, hét lớn một tiếng, hai tay lộ ra gân xanh, con mắt trợn trừng

Răng rắc!

Một thanh âm thanh thúy truyền đến, hai tay của Dương Chân lập tức bị đông cứng thành tảng băng

- Đậu móa, lạnh quá!

Dương Chân vội vàng buông tay, cổ quái nhìn thanh trường kiếm kia, trong mắt lóe ra thần sắc khinh thường, bĩu môi nói

- Phá kiếm, nhất định thanh kiếm này bị hư!

Hoa U Nguyệt bật cười, chậm rãi giải thích

- Thánh kiếm có linh, tự mình chọn chủ, rất hiển nhiên, ngươi không phải chủ nhân của nó!

- Ai mà thèm!

Dương Chân trừng mắt nhìn thanh kiếm, để cho tiện mèo ở một bên khinh bỉ không thôi

Bình Luận (0)
Comment