Đám người sau lưng điên cuồng đuổi theo, các loại rau quả cùng trứng gà nhanh như chớp bay về hướng Dương Chân, thậm chí có người ngay cả giày đều cởi ra, quăng về phía Dương Chân
Ngay từ đầu là Hàn Võ Vệ kéo Dương Chân chạy, về sau Dương Chân thấy đại sự không ổn, dứt khoát kéo Hàn Võ Vệ chạy đi, trong chớp mắt liền bỏ xa đám người mấy con phố
Sau khi cắt đuôi được mấy tên điên kia, Dương Chân mộng bức từ một gian tửu lâu nhỏ nhô đầu nhìn ra một chút, không thấy ai mới đi vào chửi mẹ
- Mẹ nó, chuyện gì vậy, tại sao bản tao thánh mới báo ra danh tự liền bị đuổi mấy con phố?
Hàn Võ Vệ cười khổ một tiếng, nói ra
- Thuộc hạ không biết, thuộc hạ đã hai tháng chưa tới Thiết Lăng thành, có lẽ là một người cùng tên với ngài ở Thiết Lăng thành làm chuyện thương thiên hại lý, làm lòng người công phẫn?
Dương Chân lắc đầu, nói ra
- Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy, như vậy đi, ngươi đir a bên ngoài hô một câu tiện mèo, sau đó nhanh chân bỏ chạy, cắt đuôi được đám người liền trở về Hàn Võ thành phục mệnh
Hàn Võ Vệ sững sờ, chần chờ một lát mới nhẹ gật đầu nói ra
- Hộ một tiếng tiện mèo là được rồi?
Dương Chân gật đầu nói
- Đi đi, chỉ hô một tiếng là được, hô lớn một chút, ta liền có thể phán đoán chuyện gì xảy ra
Hàn Võ Vệ nửa tin nửa ngờ đi đến đường cái có người đi đường náo nhiệt, hít sâu một hơi, hét lớn
- Tiện mèo!
Xoạt!
Tất cả người đi đường cùng nhau nhìn về phía Hàn Võ Vệ
Sắc mặt Hàn Võ Vệ hoàn toàn thay đổi, căn bản không kịp quay đầu nhìn về phía Dương Chân, hú lên quái dị nhanh chân bỏ chạy
- Dương công tử cứu ta. . .
Dương Chân lắc đầu, thở dài một tiếng nói ra
- Huynh đệ, ngươi vẫn nên đi mời Như Lai Phật Tổ giúp ngươi đi!
Sau đó, Dương Chân đập bàn một cái, mắng
- Móa nó, hỗn đản tiện mèo này, bản tao thánh đã biết nó sẽ giở trò mà! Hỗn đản không biết rốt cuộc đã làm cái gì, thế mà đắc tội toàn bộ người ở Thiết Lăng thành
Chủ yếu nhất là nó còn kéo hắn vào, nếu như gặp lại, không thể không lột một lớp da của nó ra a
Dương Chân đang nghiến răng nghiến lợi thì một thanh niên cầm quạt lông đi tới, hừ lạnh nói ra
- Làm cái gì, cái tiện mèo kia đơn giản hỗn đản đến cực điểm, cơ hồ tất cả người ở Thiết Lăng thành sùng bái Tô đại gia đều muốn diệt trừ nó cho thống khoái, còn cái hỗn đản gọi là Dương Chân kia, nghe nói lại dám hiện thân ở Thiết Lăng thành, quả nhiên không biết trời cao đất rộng, kết quả không phải bị đuổi đánh cho kêu cha gọi mẹ!
Nghe nói như thế, Dương Chân buồn bực nhìn thanh niên này nói ra
- Huynh đài, tại hạ Dương Khang, cũng là họ Dương, đối với cái người tên Dương Chân này rất hứng thú, không biết hắn đã làm ra chuyện gì mà để dân chúng phẫn nộ như vậy?
Thanh niên kia sững sờ, chắp tay nói ra
- Nguyên lai là Dương huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ, tại hạ Tiết Tông Lâm, chính là một nhân sĩ ở Thiết Lăng thành, Dương huynh là lần đầu tiên đến Thiết Lăng thành?
- Ngươi nhìn ra được?
Dương Chân cổ quái hỏi
Tiết Tông Lâm cười cười, nói ra
- Bắc Tự địa vực bất đồng, cho nên tướng mạo cùng dáng người có chút khác biệt với người phương nam, loại khác biệt này mặc dù nhỏ bé, nhưng nếu là người sáng suốt thì không khó để phân biệt, mà tại hạ chưa bao giờ nghe qua danh tự của Dương huynh, cho nên đoán rằng Dương huynh là lần đầu tiên đến Thiết Lăng thành
Dương Chân giật mình, nói ra
- Thì ra là thế, không biết Dương Chân. . .
- Nói đến tên Dương Chân này, kỳ thật hắn cũng không làm ra chuyện thương thiên hại lý gì!
Nghe nói như thế, Dương Chân liền thở dài một hơi, nhìn Tiết Tông Lâm chờ hắn nói tiếp
- Chỉ là hỗn đản này lại dùng lời nói bẩn thỉu để vũ nhục Tô đại gia, quả nhiên là đáng chết!
Trong lòng Dương Chân lộp bộp một tiếng, đem tổ tông mười tám đời của tiện mèo đều thăm hỏi một lần, kinh nghi bất định nói ra
- Tiết huynh, ta nhìn ở Thiết Lăng thành này đều là người có tâm tính rộng rãi, Dương Chân kia đến cùng độc mồm đến cỡ nào lại làm cho toàn bộ dân chúng phẫn nộ?
Tiết Tông Lâm liền giận dữ vỗ bàn, nói ra
- Tên hỗn đản kia lại nói rằng tài khí của Tô đại gia chỉ xứng chúc mừng hôn lễ cho hắn, thậm chí không nhất định đủ tư cách làm thị tẩm, ngươi nói. . .
- Cái gì?
Dương Chân mãnh liệt đứng lên, cắn răng nghiến lợi nói ra
- Tên hỗn đản này, bản tao. . . Ta mẹ nó phải liều mạng cùng ngươi, dĩ nhiên lại nói hươu nói vượn như thế!
- Dương huynh!
Tiết Tông Lâm giật nảy mình, vội vàng trấn an Dương Chân
- Dương huynh đừng sốt ruột, Dương Chân kia mặc dù đáng giận, thế nhưng cũng chỉ là một cái đăng đồ tử mà thôi!
Dương Chân giận mà không có chỗ phát tiết, mẹ nó, hỗn đản tiện mèo này lại làm ra sự tình hoang đường như thế, đừng nói là đám người Thiết Lang thành, chính hắn đều hận không thể đem hỗn đản này xé xác a!
Một lão già họm hẹm như Tô đại gia, tiện mèo này lại nói cái gì mà thị tẩm, chẳng lẽ nó đã thức tỉnh cái thuộc tính cổ quái gì đó sao?
- Móa nó, hỗn đản này, ngươi đợi đấy cho ta, ngươi đợi đấy cho ta!
Dương Chân cắn răng nghiến lợi
Tiết Tông Lâm vội vàng lôi kéo Dương Chân nói ra
- Dương huynh bớt giận, Dương huynh bớt giận, tên Dương Chân kia cũng chỉ là hạng người mua chuộc danh tiếng mà thôi, muốn thông qua biện pháp như thế để hấp dẫn sự chú ý của người ta, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến
Nói đến đây, Tiết Tông Lâm thở dài một tiếng, nói ra
- Chỉ là không nghĩ tới, Dương huynh thế mà cũng là người hâm mộ Tô đại gia, chỉ là Tô đại gia chẳng những tài hoa hơn người, càng là tuyệt sắc giai nhân, dạng nữ. . .
- Cái gì?
Dương Chân sững sờ, nắm lấy tay Tiết Tông Lâm hỏi
- Ngươi nói. . . Tuyệt sắc giai nhân? Dạng nữ tử này?
Không phải lão già họm hẹm?
Tiết Tông Lâm mộng bức nhẹ gật đầu, nói ra
- Đúng. . . Đúng. . . A, chẳng lẽ có gì không ổn sao?
- Không ổn?
Dương Chân trừng mắt nói ra
- Đương nhiên là không ổn rồi, mà còn là cực kỳ không ổn, không ổn đến mức lật trời!
- Chỉ giáo cho?
Vẻ mộng bức trên mặt Tiết Tông Lâm càng đậm
Dương Chân gật gù đắc ý, vẻ mặt tức giận nói ra
- Tô đại gia là tuyệt địa giai nhân, nhất tiếu khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc, nhẹ nhàng như tiên tử hạ phàm, làm sao có thể dùng một câu giai nhân tuyệt sắc để khái quát?
Tiết Tông Lâm chấn động, tự lẩm bẩm
- Đúng vậy. . . Lấy tài mạo của Tô đại gia, phải dùng những lời như vậy để hình dung
Nói đến đây, Tiết Tông Lâm sợ hãi nhìn Dương Chân chắp tay nói ra
- Không nghĩ tới Dương huynh lại tài hoa hơn người như thế, Tiết mỗ bội phục, một câu nói kinh diễm như vậy Tiết mỗ tuyệt đối không nghĩ ra được, chắc hẳn sau khi Tô đại gia nghe được sẽ cực kỳ vui vẻ!
Dương Chân tấm tắc lấy làm kỳ lạ, Thiết Lăng thành này thật đúng là địa phương thú vị, thế mà có nhiều người mê luyến Tô đại gia kia như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự hết sức xinh đẹp, so với tiểu cô nương cùng tiểu đạo si còn ưa nhìn hơn?
Vào lúc này, một tiếng chuông thanh thúy bỗng nhiên truyền đến, Tiết Tông Lâm biến sắc, ngạc nhiên nói ra
- Đã đến giờ!
Dương Chân sững sờ, vội vàng kéo Tiết Tông Lâm quay lại, hỏi
- Đến giờ gì?
- Giờ Tô đại gia dán thông báo!